Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 5: Quần Lót Lưới




Quán cafe lộ thiên trên quảng trường, ngồi với Đường Đề là trợ lý của cô ta.
Trợ lý nhìn thấy xe của Dịch Trạch Viễn chạy tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Dịch tổng tới rồi."
Đường Đề ừ một tiếng, nhẹ nhàng vén tóc ra sau lỗ tai, trong không khí bỗng thoang thoảng mùi hương hoa hồng.
Chiếc áo khoác lông được treo ở bên cạnh, lúc này trên người cô ta là chiếc váy liền thân phiên bản giới hạn mới nhất của YIS, kiểu dáng tôn lên dáng người hoàn mỹ, mái tóc xoăn gợn sóng xõa ở sau lưng. Khi nhìn vào sẽ tạo cảm giác đây là một người vô cùng giỏi giang, nhưng cũng không làm mất đi vẻ dịu dàng nữ tính.
Cô ta cúi đầu nhấp một ngụm cafe, đột nhiên chiếc ghế trước mắt bị người ta kéo ra.
"Tới lâu chưa?" Dịch Trạch Viễn tùy ý ngồi xuống, vẫy tay gọi phục vụ.
Đường Đề hơi mỉm cười, đuôi mắt nhướn lên một độ cung đẹp mắt: "Vừa tới."
Cô ta di chuyển ánh mắt, thấy phía sau Dịch Trạch Viễn là Âu Tiểu Xuân và Tô Nghê.
Cô ta có biết Âu Tiểu Xuân, còn Tô Nghê thì lần đầu tiên gặp mặt——
Lần đầu thấy có một người phụ nữ đi theo bên cạnh Dịch Trạch Viễn.
"Vị này chính là?" Cô ta lên tiếng hỏi.
Dịch Trạch Viễn đang lật menu người phục vụ đưa tới, đầu cũng không ngẩng lên: "Vệ sĩ của tôi, mới tới."
Anh không muốn nói nhiều về vấn đề này, sau khi giới thiệu qua thì trực tiếp vào chủ đề chính:
"Buổi trình diễn lần này chủ yếu là các mẫu trang phục nữ mùa sau của YIS, cái chính vẫn là những mẫu do cô thiết kế. Cô nên làm quen với nhà tạo mẫu và nhóm người mẫu trước thì tốt hơn."
"Đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân tôi trở về nước sớm."
Đường Đề là một nhà thiết kế thời trang độc lập, tốt nghiệp học viện thiết kế thời trang nổi tiếng ở nước ngoài, cô ta đã thành lập một phòng làm việc riêng ở trong nước. Khi đang học ở Luân Đôn thì quen biết với Dịch Trạch Viễn, họ đã đạt thành mối quan hệ hợp tác lâu dài sau khi gặt hái được thành công trong quá trình hợp tác.
Vì tuần lễ thời trang xuân - hè, hai người thảo luận rất nhiều vấn đề cho hoạt động sắp tới.
Tô Nghê ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, cảm thấy có chút nhạt nhẽo. Cô lặng lẽ nói với Âu Tiểu Xuân: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát."
Nói xong cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Nhà vệ sinh của quán cafe không một bóng người, có mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi đây.
Có lẽ là do phải nghe cuộc đối thoại nhàm chán kia Tô Nghê hơi mỏi mệt. Cô đi đến bồn rửa tay tính rửa mặt, vừa vặn vòi nước thì di động trong túi vang lên.
Là khuê mật Chung Tiểu Duy gọi tới.
"Nghê Nghê, tiền đã gửi tới tài khoản của cậu rồi. Cậu nhớ bớt chút thời gian kiểm tra lại nhé."
"Ừm." Tô Nghê xoay người dựa vào bồn rửa tay: "Cảm ơn cậu."
"Xem cậu kìa, khách khí với tớ làm gì."
Hai người nói về tình hình gần đây, Chung Tiểu Duy hỏi cô: "Nghe nói cậu làm vệ sĩ cho một vị tổng tài. Thế nào, công việc có thuận lợi không? Tớ nghe nói những kẻ có tiền đều rất khó hầu hạ, cũng rất biến thái."
"Ừm."
"Ừm?" Chung Tiểu Duy lặp lại lời nói của cô. "Ừm là có ý gì?"
Tô Nghê nhớ tới chuyện đêm đó Dịch Trạch Viễn bị chó đuổi, sau đó còn mạnh mồm bảo đang chạy đêm, khóe miệng xẹt qua một nụ cười.
Cô nói: "Vẫn tốt."
Nghe cô nói tất cả đều tốt Chung Tiểu Duy mới yên lòng.
Ba năm trước hai người đã quen nhau khi làm công việc bán thời gian, nhất kiến như cố trở thành bạn tốt. Chung Tiểu Duy học nhiếp ảnh, chưa tốt nghiệp đã có chút danh tiếng nhờ mấy tác phẩm, sau đó cô ấy đã thành lập phòng làm việc riêng của mình. Mấy năm nay, mỗi khi Tô Nghê gặp khó khăn đều là cô ấy làm bạn bên cạnh.
"Đúng rồi, Nghê Nghê ——" Chung Tiểu Duy muốn nói lại thôi, tựa hồ đang do dự có nên nói tiếp hay không.
Nhưng rối rắm một lát, cô ấy vẫn nhịn không được: "Giang Nghiêu sắp đính hôn, cậu có biết không?"
Những ngón tay của Tô Nghê hơi siết chặt, ngược lại nhàn nhạt nói: "Không biết, cũng không muốn biết."
"..."
Thấy cô bình tĩnh như vậy Chung Tiểu Duy ngược lại không biết nên nói gì.
Bỗng nhiên, mùi gỗ đàn hương khiến cho cảm xúc trở nên nặng nề, làm người hít thở không thông.
Tắt điện thoại, có thứ gì đó đã làm nhiễu loạn những suy nghĩ vốn đang rất rõ ràng của Tô Nghê. Cô dựa vào ven tường, nỗ lực ức chế những hồi ức không ngừng chui ra trong đầu. Bỗng nhiên, có âm thanh vang lên ở cửa, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúc này cô nhìn thấy có người đẩy cửa bước vào.
Là Đường Đề.
Tô Nghê nhanh chóng ổn định tâm trạng, cất di động vào trong túi.
Giống như không nhìn thấy sự xuất hiện của Đường Đề, cô mở vòi lấy tay hứng nước vỗ lên mặt, nhẹ nhàng rửa qua.
Nhưng Đường Đề lại chủ động đến gần.
"Xin chào." Một tay cô ta xách chiếc túi có gắn kim cương tinh xảo, một bàn tay duỗi tới: "Tôi là nhà thiết kế hợp tác với Dịch tổng, tên tôi là Đường ——"
"Cô không cần giới thiệu." Tô Nghê cắt ngang lời cô ta, lấy giấy lau khô tay, thanh âm đạm bạc: "Tôi không có hứng thú."
Đường Đề sửng sốt, tiếp đó là mỉm cười: "Tôi chỉ muốn kết bạn với Tô tiểu thư."
"Không cần, cũng không cần thiết."
Tô Nghê trực tiếp bày tỏ thái độ lãnh đạm, không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Nhiệm vụ của cô là bảo vệ an toàn cho Dịch Trạch Viễn, những người và chuyện khác đều không liên quan tới cô. Huống hồ, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết —— cái bắt tay của Đường Đề không hề có thiện ý.
Một câu mang tính dò hỏi, cùng với ánh mắt khi hai người gặp mặt lần đầu kia đều ẩn dấu khói thuốc súng.
Cho nên, cái bắt tay của cô ta không vì lý do gì khác mà chỉ vì muốn thăm dò và nghiệm chứng.
Tô Nghê không muốn tiếp chuyện, cất bước rời đi: "Xin nhường đường một chút, cảm ơn."
...
Trong không khí vẫn lưu lại sự sắc sảo, lạnh lùng và kiêu ngạo của Tô Nghê. Đường Đề khoanh tay ôm ngực đánh giá bộ quần áo thể thao trên người cô, một lúc sau nhẹ nhàng cười ——
Lấy sự hiểu biết của cô ta về con mắt thẩm mỹ của Dịch Trạch Viễn, chỉ bằng bộ trang phục Tô Nghê mặc trên người thì có thể thấy hành động vừa rồi của cô ta quả thật là có chút dư thừa, thậm chí là buồn cười.
Trên đời này lấy đâu ra nhiều cô bé lọ lem và hoàng tử như vậy, cổ tích đều là lừa trẻ con.
Trong mắt hoàng tử vĩnh viễn chỉ có nàng công chúa lộng lẫy hoa lệ.
*
Cả buổi chiều Dịch Trạch Viễn và Đường Đề đều thảo luận về buổi trình diễn sắp tới. Tô Nghê nhàm chán ngồi bên cạnh, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện những suy nghĩ không nên có, nhưng tất cả những suy nghĩ ấy rất nhanh đã bị cô cưỡng chế, không tiếp tục nghĩ về nó nữa.
8 giờ tối, nhóm người cuối cùng cũng tan cuộc.
Trên xe, Dịch Trạch Viễn dựa vào ghế không ngừng ấn huyệt thái dương giải mệt. Âu Tiểu Xuân hỏi anh: "Sếp, hôm nay là thứ sáu, anh vẫn đi Duyệt Đình chứ?"
"Ừm."
Khẳng định Tô Nghê không hiểu gì, bách khoa toàn thư di động là Âu Tiểu Xuân chủ động giải thích:
"Mỗi cuối tuần sếp sẽ đi tới Duyệt Đình, chỗ đó có phòng dành riêng cho sếp."
Tô Nghê nhớ tư liệu Dịch Thiệu Lễ đưa cho mình có nhắc qua chuyện này—— "Duyệt Đình" là khách sạn 5 sao do Dịch Trạch Viễn, Đinh Thước và mấy người bạn hợp tác với nhau mở ra. Trong đó Dịch gia chiếm đại cổ phần.
Cô ồ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Sau giờ làm việc, cuối tuần là thời gian riêng tư, Dịch Trạch Viễn thích đi đâu thì đi, cô không có hứng thú quan tâm tới.
Khách sạn Duyệt Đình nằm ở trung tâm thành phố, có ưu thế về vị trí địa lý, là nơi có cái nhìn toàn cảnh về đêm vô cùng tốt, đây chính là điều tạo nên giá cả đắt đỏ. Trước cửa khách sạn những chiếc xe hạng sang không ngừng xuất hiện, cũng góp phần tạo nên sự xa hoa và khí phái.
Âu Tiểu Xuân dừng xe ở giao lộ để Tô Nghê xuống xe.
"Tô tỷ tỷ, cuối tuần vui vẻ. Tôi không tiễn cô nữa."
Tô Nghê nhìn Dịch Trạch Viễn, có lẽ là do quá mệt mỏi, anh vừa lên xe không lâu đã chìm vào giấc ngủ, bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Tuy không thích nhiều lời nhưng thật hiếm khi Tô Nghê không ghét bỏ Âu Tiểu Xuân, cô nhàn nhạt trả lời: "Được, thứ hai gặp lại."
Nói xong, cô xoay người hòa vào đám đông.
Âu Tiểu Xuân lái xe chạy vào bãi đỗ của khách sạn.
Phòng VIP001 trên tầng cao nhất của Duyệt Đình, đây là căn phòng dành riêng cho Dịch Trạch Viễn.
Cuối tuần là thời gian anh dành riêng cho bản thân, cự tuyệt tất cả mọi công việc. Có khi sẽ ở trong phòng mở một buổi party, có khi lại dành thời gian để suy nghĩ về đời người, tóm lại đây tuyệt đối là không gian riêng tư của anh.
Mở cửa bước vào phòng, anh cởi áo khoác rồi lập tức đi vào nhà vệ sinh.
Âu Tiểu Xuân ở phòng khách sửa sang tài liệu lúc chiều thảo luận với Đường Đề, không bao lâu đột nhiên nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng động lớn.
Anh ta nhanh chóng ném tập văn kiện trong tay xuống, chạy tới chỗ phát ra âm thanh, vừa đi đến cửa nhà vệ sinh thì phát hiện nước không ngừng chảy tràn lan dưới chân.
Nhìn trên mặt đất tất cả đều là nước, Dịch Trạch Viễn bắt đầu nghĩ biện pháp đóng vòi nước.
Anh thấy Âu Tiểu Xuân đứng ở cửa, gọi một tiếng: "Cậu đang nhìn cái lông gì hả? Không thấy vòi nước bị vỡ sao, mau đi gọi người sửa ống nước tới đây."
"A!" Nhìn nước không ngừng bắn lên người Dịch Trạch Viễn, Âu Tiểu Xuân có điểm hoảng. Anh ta lập tức chạy ra cửa: "Sếp à, tôi sẽ trở lại nhanh thôi. Anh nhớ phải đứng vững đấy."
"Chết tiệt." Dịch Trạch Viễn rất nhanh thì không chịu đựng được nữa.
Anh vào nhà vệ sinh, đang muốn mở nước để tắm, vừa vặn chốt ai ngờ cái vòi nước chết tiệt này lại cho anh một bất ngờ lớn như vậy.
Mùa đông trời lạnh, nước làm ướt toàn thân, mặc dù trong phòng mở máy sưởi nhưng Dịch Trạch Viễn vẫn bị đông lạnh đến run bần bật, nhìn xung quanh một vòng anh tạm lấy chiếc khăn tắm trên giá để bịt vòi nước.
May mắn chính là, ở Duyệt Đình anh có một hai bộ quần áo dự phòng.
Quần áo ướt đẫm dính vào người vừa lạnh vừa khó chịu. Dịch Trạch Viễn chạy vào phòng ngủ, gấp gáp cởi quần áo ra.
Mở tủ quần áo, anh chọn lấy bộ quần áo bình thường, từ ngăn kéo nhỏ lấy một chiếc quần lót.
Đang chuẩn bị mặc vào Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên phát hiện, chiếc quần lót mình tùy tiện lấy hình như là quà Đinh Thước mang về cho anh trong chuyến du lịch Tây Ban Nha lần trước, nói đây là bản giới hạn.
Thiết kế vô cùng thoáng khí, màu đen. Kiểu lưới thì cũng thôi đi, nhưng thật CMN lại còn bó sát người.
Dịch Trạch Viễn ghét bỏ ném sang một bên, đi tới ngăn tủ tìm thêm một lần nữa, bỗng nhiên có âm thanh mở cửa.
Tưởng Âu Tiểu Xuân mang thợ sửa chữa tới anh nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ, tay ở trong ngăn tủ lật lật, nhưng lật mãi vẫn không tìm được cái quần lót nào để mặc.
Thôi, thời gian không kịp nữa rồi.
Dịch Trạch Viễn nghĩ —— tạm chấp nhận một lần, ghê tởm thì ghê tởm đi.
Anh chạy nhanh cầm cái quần lót kiểu lưới kia mặc vào, vừa kéo qua nửa cái mông thì cửa phòng ngủ đã bị người ta điên cuồng phá: "Dịch tổng, anh ở đâu?"
"Dịch tổng, anh nghe thấy tôi gọi không?"
"Dịch tổng?"
Dịch Trạch Viễn bị tiếng kêu có vài phần nôn nóng làm cho ngẩn tò te —— đã xảy ra chuyện gì vậy?
Còn có, giọng nói này sao lại quen như vậy?
Chỉ vài giây, khi đại não của anh đang trong quá trình lấy lại phản ứng thì người bên ngoài đã bắt đầu không màng tất cả, tông cửa xông vào.
Ngọa tào ——
Dịch Trạch Viễn chưa kịp hét câu "đừng vào" thì cánh cửa đã được mở ra một cách hoàn mỹ.
Gần như là cùng thời gian, anh thất tha thất thểu mặc được chiếc quần lót bó sát kia vào người, bảo vệ sự trong sạch của nửa thân dưới.
Trước cửa phòng ngủ, Tô Nghê và một vị nữ giám đốc đồng thời xuất hiện, nam sắc xuân quang bất ngờ ập vào trước mắt. Nữ giám đốc trở tay không kịp, mang theo một tiếng thét chói tai, thẹn thùng tránh đi.
Làm tổng tài, sự xấu hổ cùng nỗi buồn bực mà Dịch Trạch Viễn phải chịu đựng ngay lúc này có thể nói là dời non lấp biển. Anh hốt hoảng tìm thứ gì đó che đậy bản thân, vừa quay đầu vừa rống giận: "Tô Nghê, cô đang làm cái quái gì đấy? Tôi có thể tố cáo cô tội quấy rối tình dục đấy, có biết không."
Tô Nghê nhìn chằm chằm anh không ngừng thở dốc, không nói gì.
Một đường chạy tới đây, tinh thần cô luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, mồ hôi sớm đã ướt tóc.
Năm phút trước, lúc cô đang đi trên đường vô cùng êm đẹp thì di động vang lên, cầm lấy xem là Dịch Trạch Viễn, nhưng vừa kết nối cô lại không nghe thấy anh nói gì. Vốn tưởng rằng đây chỉ là trò đùa, nhưng điện thoại cứ gọi tới ba lần liên tiếp.
Tô Nghê lập tức cảnh giác.
Dịch Thiệu Lễ từng nói cho cô nghe, sắp tới Dịch Trạch Viễn sẽ đắc tội với không ít người, có một vài người là nhân vật lợi hại trên thương trường, không chừng một ngày nào đó sẽ tìm tới anh gây phiền toái.
Cho nên, cuộc gọi không tiếng động này có phải là đang cầu cứu cô hay không?
Tô Nghê không suy nghĩ nhiều, lập tức quay đầu trở lại khách sạn. Cô chạy tới quầy lễ tân hỏi số phòng của Dịch Trạch Viễn, dùng tốc độ nhanh nhất xông lên gõ cửa, nhưng không có người trả lời.
Tình hình như thế càng khiến cô nóng nảy, lập tức tìm tới giám đốc thuật lại tình huống, muốn lấy chìa khóa dự phòng của căn phòng kia, cuối cùng còn không màng tất cả phá cửa phòng ngủ.
...
Nhìn thấy anh không có việc gì thần kinh căng chặt của Tô Nghê rốt cuộc cũng được thả lỏng, nhưng đồng thời cảm giác bị đùa bỡn cũng nảy lên trong lòng.
Sắc mặt của cô lạnh tới cực điểm, cô túm lấy "nội khố" tạm thời của Dịch Trạch Viễn—— đó là một tờ báo, mạnh mẽ vò thành một cục sau đó ném lên người anh.
"Chơi rất vui phải không?"
"???" Dịch Trạch Viễn muốn điên rồi. Anh nhanh chóng lui đến phía sau lấy quần áo sạch sẽ mặc vào người, vừa mặc vừa nói: "Cô phát điên gì đấy? Tôi thay quần lót cũng đắc tội với cô hả?"
"Anh gọi cho tôi nhiều cuộc điện thoại như vậy để làm gì? Gọi tới thì không nói lời nào."
Dịch Trạch Viễn sửng sốt, tức giận đến mức quần áo cũng không mặc được, từ trong túi quần ướt tìm được di động ném đến trước mặt cô: "Có phải cô mắc chứng vọng tưởng hay không? Khi nào thì tôi gọi điện cho cô?"
Tô Nghê lười cãi cọ với anh, cô không rên một tiếng nhặt di động mở máy.
Di động Dịch Trạch Viễn thế nhưng không cài mật khẩu.
Vốn muốn tìm chứng cứ cuộc gọi của anh, nhưng mới bật máy lên đã nhìn thấy rõ nội dung trên màn hình, sắc mặt Tô Nghê lập tức thay đổi. Cô ngẩng đầu, ánh mắt từ từ di chuyển xuống phần thân dưới của Dịch Trạch Viễn, âm thầm đánh giá vài giây ——
"Biến thái."
Một tiếng mắng chửi vang lên, Tô Nghê ném điện thoại thật mạnh lên giường, không thèm quay đầu xoay người bỏ đi.
Dịch Trạch Viễn không thể hiểu được, người phụ nữ này chiếm tiện nghi của anh thì cũng thôi đi, hiện tại còn mắng anh?
Anh nghi hoặc tiến lên cầm lấy di động, sau khi bật máy lên đôi mắt của anh lập tức bị chọc mù———
【 Cô gái xinh đẹp mang tất lưới dụ hoặc 100P】
???
Dịch Trạch Viễn xem các loại hình ảnh này rất nhanh thì hít thở không thông —— mấy cái thứ này CMN từ đâu ra vậy?
Đang buồn bực, lại có tin nhắn WeChat gửi tới.
Thước rất lớn: [ Thế nào, tuyệt không? ]
Thước rất lớn: [ Nói thật cho anh em biết đi, đã có gì thay đổi chưa? ]
......
Giờ này khắc này, Dịch Trạch Viễn ngay cả suy nghĩ muốn giết chết Đinh Thước cũng đã có.
Anh hít sâu một hơi, bẻ khớp ngón tay, từng tiếng răng rắc vang lên. Anh nghiến răng nghiến lợi trả lời: [ Mời cậu nhanh chóng đi chết đi. ]