Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 36




Tháng 5, thời tiết bắt đầu ấm lên.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua bờ sông Gia Hòa, tiếng còi du thuyền vang lên trên sông, màn đêm rực rỡ.
Đường Đề quấn khăn choàng đứng trên bờ, hai tay chống lên lan can ngắm nhìn những vì sao, những ngọn đèn sáng rỡ, ánh mắt ngưng trọng, đen không thấy đáy.
Cô ta trầm mặc đứng ở kia nửa giờ, cuối cùng Dịch Trạch Viễn cũng tới.
Anh tăng tốc lái xe, chỉ vì Đường Đề cười lạnh rồi nói một câu qua điện thoại:【 Tôi sẽ không bỏ qua cho Tô Nghê. 】
Đường Đề đã biến mất rất lâu kể từ khi chuyện sao chép và tiểu tam xảy ra, bỗng nhiên cô ta lại gọi điện thoại vào giữa đêm khuya, nói với giọng âm dương quái khí. Cho dù Dịch Trạch Viễn lúc ấy đang chìm trong niềm vui, nhưng cũng không thể không đề cao cảnh giác.
Đứng yên ở đó, anh lạnh lùng hỏi:
"Rốt cuộc cô muốn làm gì."
Đường Đề kéo chiếc khăn đã trượt xuống lên vai, tựa hồ đang nỗ lực duy trì dáng vẻ cao quý, ưu nhã vốn đã không còn.
Trên người cô ta có mùi thuốc lá nồng đậm, vừa ngửi cũng có thể biết cô ta đã hút không ít.
Khóe miệng Đường Đề xuất hiện nụ cười lạnh: "Tô Nghê huỷ hoại tôi, anh nói xem tôi muốn làm gì?"
Dịch Trạch Viễn nhíu mày: "Không ai huỷ hoại cô, là chính cô tự huỷ hoại bản thân."
"Cô ta tung đoạn video kia lên mạng, chẳng lẽ không phải là huỷ hoại tôi? Trong một đêm tôi biến thành tiểu tam, như vậy vẫn chưa đủ huỷ hoại tôi sao?"
Cảm xúc Đường Đề trở nên kích động, thân thể không chịu khống chế run rẩy lợi hại.
Dịch Trạch Viễn lẳng lặng nhìn cô ta.
"Nhưng cô và Giang Nghiêu thật sự ——"
"Tôi không có!!!"
Đường Đề kịch liệt cắt ngang lời anh, trong mắt chứa đầy tức giận và tuyệt vọng.
"Nếu không phải ngày đó anh không tin tôi, vô tình như vậy..." Cô ta dừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, bất lực ôm lấy đầu, nói không thành câu: "Tôi sẽ không đau lòng đến mức uống rượu...sẽ không tìm anh ta uống rượu cùng...càng sẽ không uống say rồi phát sinh chuyện như vậy!!"
"..."
Dịch Trạch Viễn trong lòng vừa động.
Nhớ tới ngày ở quán cà phê anh đã cảnh cáo Đường Đề, sau này mới biết được chân tướng.
Có lẽ là do có chút tự trách, Dịch Trạch Viễn thoáng mềm lòng. Anh ngồi xổm xuống: "Xin lỗi, ngày đó là do tôi không điều tra rõ đã trách lầm cô."
Vai Đường Đề nhẹ run, vùi đầu không nói lời nào.
Dịch Trạch Viễn nói tiếp. "Nhưng mấy chuyện này không liên quan tới Tô Nghê, là tôi hiểu lầm cô, có gì thì cô nhằm vào tôi, đừng ——"
Lời còn chưa dứt, Đường Đề đột nhiên ngẩng đầu.
Trên mặt treo hai hàng nước mắt, bộ dáng đáng thương: "Tôi có thể không trách cô ta."
Cô ta đột nhiên vươn tay ôm lấy Dịch Trạch Viễn: "Chỉ cần anh đồng ý dẫn tôi đi."
"Chúng ta đi Luân Đôn được không, giống như lúc đang du học. Chúng ta có thể ở nơi đó bắt đầu lại ——"
Dịch Trạch Viễn rụt bả vai, nhanh chóng đứng lên cắt đứt ảo tưởng của cô ta.
Thái độ xa lạ cùng hành động lạnh lùng đã nói rõ tất cả.
Đường Đề ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng cách xa mình vài lần, bỗng nhiên cười thành tiếng.
Tiếng cười giống như sóng biển, tiếng trước cao hơn tiếng sau, mang theo rét lạnh quỷ dị, liên tiếp vang vọng trên bờ sông.
Cười đủ rồi, cô ta giãy giụa đứng lên.
"Dịch Trạch Viễn, anh thật vô tình."
Đường Đề xoay người, bóng dáng gầy mà thê lương, chung quy hận ý khó nguôi.
"Anh yên tâm, cô ta khiến tôi thân bại danh liệt, vậy tôi nhất định sẽ ăn miếng trả miếng."
Ném xuống một câu cuối cùng, cô ta hờ hững rời đi.
-
Khách sạn Duyệt Đình, bây giờ đã là đêm khuya.
Nửa đêm trước hai người vẫn ở trên giường nùng tình mật ý, nửa đêm về sáng chỉ có một mình Tô Nghê độc thủ trên giường.
Cô nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng ẩn ẩn bất an. Trước khi đi cô có hỏi Dịch Trạch Viễn đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ nói công ty có chút việc nhỏ.
Nhưng trực giác nói cho Tô Nghê biết anh đang nói dối.
Cô lăn qua lộn lại vẫn không thể ngủ, cầm lấy di động xem, đã 3 giờ sáng.
Thời gian qua thêm một giờ rồi hai giờ, trời cũng đã bắt đầu sáng nhưng Dịch Trạch Viễn vẫn chưa trở về.
Tô Nghê quấn mình trong chiếc chăn mỏng, thân thể trần trụi.
Tựa hồ không có độ ấm của Dịch Trạch Viễn thì căn phòng này, trong chiếc chăn này đều vô cùng lạnh lẽo.
Cô nghiêng người dựa vào gối đầu, đúng lúc này bên tai truyền đến âm thanh mở cửa.
Tô Nghê nhanh chóng nhắm mắt, nỗ lực giả vờ ngủ.
Dịch Trạch Viễn nhẹ nhàng đóng cửa, đèn cũng không bật lên, cởi quần áo rồi nhấc chăn nằm vào bên cạnh Tô Nghê.
Anh chậm rãi đặt tay lên hông của cô, giống như sợ đánh thức người phụ nữ của mình, cứ như vậy nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Lòng Tô Nghê bỗng nhiên kiên định.
Hai người vẫn duy trì động tác như vậy, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Qua hồi lâu, Dịch Trạch Viễn ôm cô chặt thêm chút, để cơ thể cô kề sát ngực mình, chậm rãi hỏi:
"Em ngủ chưa?"
Tô Nghê hơi hơi cuộn tròn cơ thể tiến vào lòng anh: "...Vẫn chưa."
Lại trầm mặc vài giây.
"Tô Nghê."
Dịch Trạch Viễn nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói trong đêm khuya phá lệ rõ ràng.
Anh không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định trong một đêm bất an như thế này. Ở trong lòng hạ quyết định, cho dù vội vàng nhưng nội tâm vô cùng kiên định ——"Chúng ta kết hôn đi."
Tô Nghê sửng sốt, xoay người nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, cô ở trong lòng ngực Dịch Trạch Viễn, độ ấm hai người hòa nhập với nhau.
Trong phòng tuy không bật đèn, nhưng có ánh đèn bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, chiếu lên khuôn mặt hai người, trong ánh mắt họ giống như có vì sao.
Nghi ngờ một lát, Tô Nghê cũng không hỏi nhiều, nhợt nhạt trả lời. "Được."
Được cô đáp ứng, lòng Dịch Trạch Viễn yên ổn hơn rất nhiều.
Anh không đoán được Đường Đề sẽ làm gì, chỉ có điều khi nhớ tới hành động điên cuồng lúc trước của Giang Nghiêu anh không biết liệu hành động lẻn vào nhà kia có xảy ra lần nữa hay không, tuy Tô Nghê có chút thân thủ, nhưng——
Cô không ở bên cạnh, anh làm thế nào cũng không thể yên tâm.
Anh muốn kết hôn, muốn mỗi ngày đều có thể ở bên nhau. Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, mỗi cái ban ngày hay đêm tối, đều có thể nhìn thấy cô bình yên ở bên cạnh.
Tô Nghê bị anh ôm, bỗng nhiên chọc ngực anh: "Chúng ta kết hôn thì phải về thôn Vinh Hương trước."
Dịch Trạch Viễn ừ một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
"Anh biết, anh sẽ tự mình đi gặp bà ngoại cầu hôn."
.
Chuyện kết hôn được quyết định vô cùng bất ngờ. Sau khi biết tin Dịch Thiệu Lễ đã nhanh chóng chuẩn bị sính lễ phong phú, để Dịch Trạch Viễn mang tới Vinh Hương đưa cho Tô Phương Thu.
Lão thái thái đã lâu không gặp hai người trẻ tuổi, lúc này vừa gặp lại bất ngờ nhận được tin kết hôn.
Cho dù như thế, Tô Phương Thu vẫn rất vui mừng.
Xem qua hoàng lịch, bà chọn ngày mồng 8 tháng sau là ngày hỉ sự.
Sau đó bà thu xếp đưa Dịch Trạch Viễn về từ đường, lấy thân phận cháu rể tương lai bái lạy các vị tổ tiên, rồi trịnh trọng nói một chuyện với anh: "Tiểu Dịch à, phong tục kết hôn ở quê tương đối nhiều. Bà biết người trẻ tuổi bây giờ không chú ý mấy thứ truyền thống, cho nên chúng ta thương lượng xem, xem mấy chuyện kia ——"
"Không sao đâu bà ngoại." Dịch Trạch Viễn khách khách khí khí, vô cùng tôn trọng người già.
"Tất cả đều ấn theo quy củ ở quê, bà vui, Tô Nghê cũng vui."
"Ôi chao, vậy thì tốt quá." Tô Phương Thu vẻ mặt vui mừng, ngay sau đó bẻ đầu ngón tay liệt kê mấy tập tục mà bà đã thuộc như lòng bàn tay.
Dịch Trạch Viễn ngay từ đầu vẫn rất có hứng thú nghe. Tỷ như nhà trai phải vì nhà gái chuẩn bị 10 dây pháo, mỗi dây 5000 tép pháo, 50 cái bánh bao đậu đỏ, hai cái đùi heo bọc giấy đỏ, 66 cái bánh tổ, 66 bánh gạo nếp, mười thùng đồ uống màu đỏ vv...
Mấy thứ này nghe thì có vẻ rườm rà, nhưng thật ra cũng không phải chuyện gì quá phiền phức.
Nhưng Dịch Trạch Viễn dần dần nhíu mày.
"Tiểu Dịch, kế tiếp cháu hãy nghe thật nghiêm túc, cái này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của Nghê Nghê."
Biểu tình của Tô Phương Thu trở nên nghiêm túc, nói xong câu đó bà xoay người đi vào buồng trong, lúc trở ra trong tay ôm một con heo hồng phấn.
Trời nóng, Tiểu Mỹ không còn mặc áo len như trước, lúc này nó đang khoác trên mình chiếc yếm màu đỏ lộng gió, yếm bọc lấy cái bụng béo phì phì.
Tô Phương Thu vô cùng tự nhiên đặt Tiểu Mỹ vào tay Dịch Trạch Viễn.
"Ở Vinh Vương có truyền thống, con gái xuất giá phải mang theo con gà đi tới nhà mới, cũng gọi là gà dẫn đường. Con gà này nếu có thể đẻ trứng vào ngày các cháu động phòng vậy thì càng tốt, tương lai các cháu nhất định sẽ con đàn cháu đống, chỉ là..."
Tô Phương Thu vuốt ve lưng Tiểu Mỹ hai cái.
"Nhà bà chưa từng nuôi gà, duy nhất có nhặt được con heo này. Nó vừa đáng yêu lại có linh tính, cho nên chúng ta đơn giản hoá một chút, các cháu mang Tiểu Mỹ đi, dù sao heo cũng là động vật có phúc khí. Về sau thì để nó ở trong thành phố làm bạn với hai đứa."
Dịch Trạch Viễn: "..."
Anh cúi đầu liếc nhau với con heo.
Tiểu Mỹ kêu hai tiếng, khóe miệng cong cong giống như đang chào hỏi với người sẽ sống cùng mái hiên trong tương lai.
Dịch Trạch Viễn đột nhiên hối hận vừa rồi đã sảng khoái nói tất cả đều nghe bà.
Hiện tại.
Tô Phương Thu thấy anh trầm mặc không hé răng, cân nhắc: "Tiểu Dịch, cháu không thích?"
Dịch Trạch Viễn vội vàng ngẩng đầu: "Không có không có, bà ngoại, cháu sao có thể không thích."
Anh nỗ lực để mình và Tiểu Mỹ thân mật dựa vào nhau, nở một nụ cười gượng gạo.
"Tiểu gia hỏa này đáng yêu như vậy, cháu rất thích."
Tô Nghê ở một bên thấy mặt anh lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hiểu rõ, nhấp môi cười: "Anh đừng miễn cưỡng."
Dịch Trạch Viễn quay đầu nhìn, một lời khó nói hết nhưng vẫn bình tĩnh nói lời dối lòng: "Bảo bối, anh tuyệt đối không miễn cưỡng."
Không phải là thú cưng thôi sao.
Anh đã từng nuôi một con chó lông vàng, trong nhà Đinh Thước có một con mèo Garfield.
Lần này đổi thành heo, cũng không nhiều chuyện lắm.
Sau khi trấn an mình một phen, Dịch Trạch Viễn cảm thấy chấp nhận chuyện một con heo sống chung cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
.
Trên đường trở về thành phố A, cách thức sống chung của đôi vợ chồng son hiển nhiên đã thay đổi.
Lúc tới Tô Nghê ngồi phía bên phải, một đường nói chuyện phiếm với anh, khi thì thân mật cho anh uống nước.
Mà hiện tại.
Trên ghế phụ, con heo màu hồng phấn nhảy lên nhảy xuống. Dịch Trạch Viễn cảm thấy trong xe đều là lông heo bay phấp phới.
Anh nhìn Tô Nghê ôm Tiểu Mỹ, vô hạn sủng nịch mua cho nó hồ lô ngào đường, hoàn toàn đã quên sự tồn tại của người tài xế là anh.
Thời tiết rất nóng, anh cũng đã khát đến sắp bốc khói.
Sau khi Dịch Trạch Viễn chửi thầm vô số lời, chua xót nhận mệnh tự mình mở chai nước.
Chưa kịp đưa đến bên miệng, Tô Nghê đã thấy được.
"A, vừa lúc, mau cho em."
Cô nghiêng người, mí mắt cũng chưa nâng một chút, vô cùng tự nhiên lấy đi chai nước anh vừa mở ——
"Hồ lô đường quá ngọt, Tiểu Mỹ khẳng định khát."
Dịch Trạch Viễn:...???