Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 37




Trở lại thành phố A, sau khi truyền đạt ý của Tô Phương Thu, người lớn hai nhà đã gọi điện thoại cho nhau thêm một lần nữa, cuối cùng xác định hôn lễ của Dịch Trạch Viễn và Tô Nghê là mồng 8 tháng sau.
Thoạt nhìn có chút vội vàng, nhưng đối với nhà giàu như Dịch gia, cũng chỉ là chuyện tiền bạc và nhân lực. Dịch Thiệu Lễ yêu thương Tô Nghê nên đã bỏ số tiền lớn mời nhà thiết kế ở nước ngoài làm riêng cho con dâu bộ váy cưới. Dịch Trạch Viễn cũng không kém, lặng lẽ lấy được kích thước ngón tay Tô Nghê, giao cho Đinh Thước đang du lịch ở Paris mang về một chiếc nhẫn kim cương bản giới hạn.
Tất cả đều được sắp xếp xong xuôi vào giữa tháng, bây giờ chỉ chờ ngày cử hành hôn lễ. Ngoại trừ một chuyện, Dịch Trạch Viễn cơ hồ cảm thấy đây là thời gian vui nhất trong 2 năm nay.
Đúng vậy, ngoại trừ sự xuất hiện của con heo kia.
Thiết kế của Tô Nghê đưa ra thị trường nhận được vô số lời khen, ở giới thời trang tạo nên một triều đại đồ thể thao Punk, mỗi ngày cô đều phải đối mặt vô số phóng viên tới làm phỏng vấn, thời gian rảnh thì đi theo Phương Tĩnh Văn bổ sung kiến thức về thiết kế để chuẩn bị cho mùa tiếp theo, với các loại bận rộn, cô vội đến thời gian ăn cơm cũng không có.
Vì thế cô căn bản không có thời gian chăm sóc Tiểu Mỹ.
Đơn giản tạm thời giao cho Dịch Trạch Viễn mang về nhà lớn Dịch gia chăm sóc, dù sao không bao lâu nữa cô sẽ sống ở đấy.
"Sớm hay muộn cũng sẽ là người một nhà, anh giúp em chăm sóc nó trước, đồng thời tạo dựng tình cảm với nhau."
Tô Nghê đã nói như vậy với Dịch Trạch Viễn.
Dịch Trạch Viễn vốn cho rằng cũng chỉ nhiều thêm một thú cưng mà thôi, liền vui sướng đồng ý yêu cầu của vợ sắp cưới.
Tuy nhiên, trăm triệu lần không nghĩ tới, một khắc khi anh đáp ứng Tô Nghê cuộc sống của bản thân đã rơi vào tay một con heo, khổ hải vô nhai, tối tăm không thấy mặt trời.
Tiểu Mỹ trời sinh tự mang lực hấp dẫn, ở nông thôn có Tô Phương Thu chiều chuộng, tới trong thành phố có Tô Nghê cưng chiều không nói, mà ngay cả mẹ Trương thấy nó cũng cười đến không khép miệng được, còn nói: "Con heo hồng phấn này thật đáng yêu!"
Chỉ có Dịch Trạch Viễn cảm thấy con heo này trời sinh cùng mình bát tự không hợp, ngũ hành xung khắc.
Mẹ Trương chiều nó, dựng cho nó một cái lều ấm áp thoải mái, còn mua bát cơm tinh xảo, cho nó ăn loại thức ăn nhập khẩu, ngoài bữa chính thì có vô số trái cây và đồ ăn vặt, hoàn toàn nuôi nó như tiểu tổ tông.
Chỉ có điều Tiểu Mỹ đã quen với cuộc sống dân dã ở nông thôn, bây giờ trải qua cuộc sống sang chảnh, ngay từ đầu nó đúng là không quen.
Cho nên mới có thể xuất hiện các loại hình ảnh khiến Dịch Trạch Viễn điên mất.
Tỷ như ——
Lúc anh đang ăn cơm dưới bàn đột nhiên xuất hiện một cái đầu heo, ở cạnh chân vừa ngửi tới ngửi lui vừa kiếm ăn.
Lúc anh ở thư phòng làm việc, một con heo thình lình xuất hiện làm đổ ly cà phê của anh. Nó ngồi xổm trên bàn phím, tứ chi điên cuồng dẫm, nhe răng trợn mắt đầy vui vẻ, xáo trộn toàn bộ văn kiện anh chuẩn bị trong mấy giờ qua.
......
Những sự cố như vậy xảy ra mỗi ngày.
Tiểu Mỹ tuy lớn lên ở nông thôn, nhưng thói quen đi vệ sinh được Tô Phương Thu rèn luyện rất tốt, chuyện vệ sinh trước nay đều biết đi cố định ở một nơi. Vì vậy, sau khi tới Dịch gia mẹ Trương sẽ dạy nó hai lần, nó hoàn toàn học được cách nhảy lên bồn cầu giải quyết vấn đề, nhưng sau khi ngồi hết tất cả bồn cầu trong nhà Tiểu Mỹ đặc biệt yêu tha thiết bồn cầu trong phòng Dịch Trạch Viễn.
Vì thế đã có rất nhiều lần Dịch Trạch Viễn phải ngoan ngoãn chờ một con heo giải quyết sau mới đến lượt mình.
Dịch Trạch Viễn có rất nhiều lần nhịn không được muốn đi nhà bếp lấy dao chém vật nhỏ này, nhưng khổ nỗi trên đầu nó treo hai chữ vàng Tô Nghê làm bùa hộ mệnh, anh —— không dám.
Hôm nay, sáng sớm 6 giờ, trời hơi hơi sáng.
Dịch Trạch Viễn vẫn đang trong giấc mộng, mơ thấy mình và Tô Nghê ở lễ đường trao nhẫn cho nhau, cảnh tượng một hồi chuyển đến trên giường. Ánh đèn kiều diễm, Tô Nghê mặc bộ nội y thủ công đầy tình thú, ở đối diện dùng đôi tay mảnh khảnh câu lấy anh, mị hoặc đến mức xoang mũi Dịch Trạch Viễn nháy mắt trở nên khô nóng. Anh xúc động ôm lấy cô, dúi đầu vào bộ ngực mềm mại của cô.
Thật mềm.
Thật là thoải mái.
Dịch Trạch Viễn đang cực kỳ thoải mái trong giấc mơ của mình, hưởng thụ vài giây bỗng nhiên anh cảm thấy.
Trên làn da mềm mại sao lại có sợi lông thô ráp?
Anh không nỡ mở mắt ra, xê dịch cơ thể, xoay đầu hôn lên cổ "Tô Nghê".
Miệng vừa hạ xuống, cuối cùng anh phát hiện điều không ổn.
Sao trên cơ thể mềm mại của cô lại có khối u nhỏ?
Dịch Trạch Viễn vô cùng không vui mở mắt ra, tầm mắt từ mơ hồ đến hoàn toàn thấy rõ.
Anh thình lình bị dọa chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Sau đó điên cuồng hét lên —— "Chết tiệt!! Con heo béo chết tiệt."
Tiểu Mỹ đang ghé vào trên mặt anh, cái bụng chạm mặt, giống như chơi đánh đu đong đưa trái phải, thập phần nhàn nhã.
Trên cái bụng của nó là những núm vú xinh xinh. Dịch Trạch Viễn sững sờ nhìn, nhớ lại mình vừa rồi ở trong mơ thâm tình hôn một phen...
Tinh thần Dịch Trạch Viễn sụp đổ. Anh cuống quít lau miệng, cũng không rảnh lo xử lý Tiểu Mỹ, từ trên giường nhảy xuống chạy vào nhà vệ sinh, mở nước vào bồn tắm rồi điên cuồng nhảy vào trong.
Anh cảm thấy mình có khả năng bị một con heo nhỏ CMN cưỡng gian rồi.
Nước xôn xao tưới trên người. Dịch Trạch Viễn hít sâu mấy hơi, nhớ tới một màn hoang đường vừa rồi, mỏi mệt lại bất đắc dĩ nằm xuống bồn tắm.
Anh nhắm mắt, nỗ lực lấy lại bình tĩnh, giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng anh muốn bình tĩnh càng không thể bình tĩnh, bên tai lại vang lên âm thanh rào rạt.
Dịch Trạch Viễn nâng cao tinh thần, bỗng nhiên nhớ ra hình như mình đã quên đóng cửa.
Kinh hãi, nhất định là con heo kia đã vào được.
Anh lập tức mở to mắt, nhưng trước mặt là một vùng bình yên, tất cả mọi vật vẫn bày biện giống như khi anh bước vào, không có gì thay đổi.
...Có thể là quá kích động, sinh ra ảo giác.
Dịch Trạch Viễn thở dài, bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm. Cảm khái mình đường đường là CEO Dịch thị, ở trên thương trường từ trước đến nay oai phong một cõi, thế nhưng cũng sẽ có hôm nay.
Bởi vì một con heo mà lúc kinh lúc rống không đúng mực.
Dịch Trạch Viễn rũ mắt lắc đầu, gần như vào lúc anh thở một hơi nhẹ nhõm thì mặt nước trước mắt có một tia gợn sóng nhẹ nhàng.
Một ý niệm nào đó xuất hiện trong đầu, lòng anh cảm thấy không ổn, lúc đang ôm một tia ảo tưởng【 chuyện này không có khả năng }, mặt nước lại có biến hóa.
Ục ục, Dịch Trạch Viễn thấy trước mặt liên tiếp nổi lên bong bóng.
Theo sau, một cổ hương vị nồng đậm nhanh chóng chui vào xoang mũi Dịch Trạch Viễn.
...Toàn bộ buồng vệ sinh là mùi rắm phiêu đãng của con heo kia.
Tiểu Mỹ từ bồn tắm nhô cái đầu lên khỏi mặt nước, khả năng nó có chút ngượng ngùng khi đã đánh rắm. Nó nhìn Dịch Trạch Viễn, ánh mắt liên tục chớp chớp, nhỏ giọt loang loáng.
Giống như đang nói:
"Thực xin lỗi, con cũng không muốn vậy."
Dịch Trạch Viễn trợn mắt há hốc mồm, phản ứng chậm vài giây.
Cuối cùng, anh, bùng nổ.
Anh nhanh chóng thay quần áo rồi vọt vào nhà bếp lấy con dao dùng để thái thịt, đem Tiểu Mỹ nhét vào túi đựng thú cưng, hai mắt đỏ bừng, đằng đằng sát khí ra cửa, ai cũng không ngăn được.
.
Buổi tối, sau khi tan làm theo lệ thường Tô Nghê sẽ tới Dịch gia xem Tiểu Mỹ.
Mẹ Trương đang chuẩn bị bữa tối, thấy bà chủ tương lai tới, nhiệt tình tiếp đón.
"Tiểu Mỹ đâu?" Tô Nghê tìm vài vòng lầu trên lầu dưới nhưng không thấy bóng dáng con heo của mình đâu.
Mẹ Trương ấp a ấp úng.
Bộ dáng rời đi lúc sáng Dịch Trạch Viễn khiến bà vẫn còn sợ hãi, bây giờ bà chủ tương lai muốn heo, ông chủ lại muốn giết heo.
Bà đúng là không dám đắc tội với bên nào.
Đành phải làm bộ không biết: "Tôi bận làm cơm chiều, nên không rõ...Có khi nó đang đi bộ ở đâu đó?"
Tô Nghê suy tư nhìn biểu tình mẹ Trương, giống như nhìn thấu cái gì.
Cô lại hỏi: "Vậy Dịch Trạch Viễn đâu, hôm nay anh ấy không tới công ty."
Trong lòng mẹ Trương kêu khổ, tiếp tục nói nhảm: "Tôi cũng không biết...Có khi nào là đi bộ với Tiểu Mỹ hay không?"
Tô Nghê nhận thấy điều bất thường từ ánh mắt của bà. Cô không hỏi thêm gì nữa mà lấy di động gọi cho Dịch Trạch Viễn.
Vừa vang lên hai tiếng, cửa lớn bị người mở ra.
Dịch Trạch Viễn mặc một thân trang phục thoải mái, trong tay túm một sợi dây thừng, phía cuối sợi dây là một chiếc vòng treo trên cổ Tiểu Mỹ.
Khung cảnh chủ nhân dắt heo trở về, tràn ngập tình cảm.
"A, tan làm?" Dịch Trạch Viễn bình tĩnh lôi Tiểu Mỹ đi đến trước mặt Tô Nghê: "Hôm nay có mệt không?"
Tô Nghê nghi ngờ đánh giá anh, nhìn vài lần đột nhiên khom lưng ôm Tiểu Mỹ vào ngực.
"Mỹ Mỹ, ba ba bắt nạt con không?"
Dịch Trạch Viễn:???
Tôi mẹ nó...khi nào thì biến thành ba ba của một con heo?
Tô Nghê vừa nói vừa nhìn chằm chằm Dịch Trạch Viễn, lại lặng lẽ kiểm tra cơ thể béo tròn của Tiểu Mỹ.
Không thấy được cái gì khả nghi cô mới buông xuống nỗi lo.
Cô âm thầm nói: "Em tưởng rằng anh muốn ăn thịt heo."
Dịch Trạch Viễn chưa trả lời, Tô Nghê bổ sung thêm: "Anh nhớ kỹ, nếu thật sự như vậy em sẽ khiến anh đời này không thể ăn thịt được nữa."
Thịt này đương nhiên không phải loại thịt bình thường kia...
Dịch Trạch Viễn trong nháy mắt đã hiểu, ngay sau đó ở trong lòng yên lặng chảy một giọt mồ hôi lạnh.
May mắn anh đã lấy lại bình tĩnh sau khi chạy 30 vòng ở công viên, cuối cùng từ bỏ ý nghĩa điên cuồng diệt heo.
Anh biết làm gì hơn, khi mình là người có địa vị xếp cuối cùng trong gia đình. Anh lấy tư cách gì để quyết định sống chết của một con heo đây.
Giết heo nhất thời sảng khoái, kê kê ( ? ) của anh nhất định sẽ phải thăng thiên.
Cũng may tự mình cơ trí, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cứu được tính phúc tương lai.
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Dịch Trạch Viễn vẫn không mở miệng nói chuyện. Tô Nghê thấy anh nhíu chặt mày, hình như có chút không cam lòng, từ từ hỏi: "Sẽ không phải bị em nói trúng rồi chứ? Dịch Trạch Viễn, chẳng lẽ anh thật sự muốn giết Tiểu Mỹ làm lạp xưởng?"
"Sao có thể? Bảo bối à, loại ý tưởng này của em quả thật rất đáng sợ."
Dịch Trạch Viễn ôm lấy Tiểu Mỹ từ trong tay Tô Nghê, hòa ái ôm vào lòng, vuốt ve lưng nó, bắt đầu trình diễn màn tình thương của cha như núi: "Người một nhà, quan trọng nhất chính là yêu thương..."