Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 35




Lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sụp đổ của YOK, nếu ở dưới tình huống có vị hôn thê nhưng vẫn thuê phòng với người phụ nữ khác thì có thể biện minh là gặp dịp thì chơi, nhưng một khi đã ra tay động thủ đánh phụ nữ đó chính là tội chết không thể tha thứ, vạn kiếp bất phục.
Đường Đề cũng bị quần chúng DISS đến không dám lộ diện. Weibo cá nhân và trang web của phòng làm việc vẫn không có bất cứ lời thanh minh nào.
Tô Nghê và Sở Phỉ chậm chạp không giảm nhiệt, đưa YIS vốn đang trong hoàn cảnh xấu một lần nữa trở thành đề tài nóng.
Cư dân mạng ghép họ thành tổ hợp CP—— [ Phỉ Nghê không thể lay chuyển ], trong lúc nhất thời hai người trở nên nổi tiếng, vượt qua lực ảnh hưởng của BST Nghê Thường.
Tuy đã dìm được chuyện xảy ra ngày ra mắt sản phẩm, nhưng Tô Nghê cũng không muốn cọ nhiệt nhất thời, vì thế hôm nay cô và Sở Phỉ đã thương lượng với nhau, rồi đã đưa ra quyết định tìm Dịch Trạch Viễn nghiên cứu một chút, bước tiếp theo nên làm thế nào.
Tới công ty, cửa văn phòng Dịch Trạch Viễn đóng chặt. Tô Nghê hỏi Âu Tiểu Xuân mới biết hai anh em Đinh Thước tới.
Trong lòng cô vừa động, nhìn thân ảnh như ẩn như hiện qua lớp kính mờ ảo, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Tô Nghê biết lần này là mình không đúng khi đã tự ý chụp lén, công bố video mà không có sự đồng ý của Đinh Nghiên. Ngày hôm đó tổng cộng cũng chỉ có mấy người bọn họ ở đấy, Đinh Nghiên khẳng định có thể đoán được là do cô và Sở Phỉ làm.
Nếu Đinh Thước vì chuyện này mà tới truy cứu Dịch Trạch Viễn, Tô Nghê cảm thấy mình cần phải đi vào gánh vác phần trách nhiệm này.
Vì thế cô quyết định đưa tay gõ cửa văn phòng.
Hai anh em Đinh Thước song song ngồi trước bàn làm việc Dịch Trạch Viễn. Đinh Nghiên mang theo kính râm, cảm xúc đã bình tĩnh hơn.
Thấy cô bước vào Đinh Thước nhàn nhạt nhìn thoáng qua, nhưng không nói gì.
Không khí ngưng trọng mà khẩn trương, Tô Nghê tự biết đuối lý cho nên không giải thích nhiều. Cô trực tiếp đi đến trước mặt Đinh Nghiên, nói: "Đinh tiểu thư, chuyện video, tôi ——"
Đinh Nghiên bỗng chốc ngẩng đầu: "Là cô làm đi."
Tô Nghê dừng một chút rồi gật đầu.
"Xin lỗi vì đã không xin phép cô."
Cô làm tốt tinh thần chuẩn bị nhận lời trách cứ, nhưng không nghĩ rằng Đinh Nghiên lại bật cười: "Tung hay lắm, tôi chính là muốn cho toàn thế giới đều biết việc làm xấu xa của đôi cẩu nam nữ kia."
Tô Nghê sửng sốt, bỗng nhiên không hiểu được bầu không khí trong phòng.
Cô cười xấu hổ rồi nhìn về phía Dịch Trạch Viễn, ánh mắt biểu đạt nghi vấn.
Dịch Trạch Viễn hiểu được nghi vấn của cô, đưa mắt nhìn vị trí bên cạnh ý bảo: "Em ngồi xuống đi."
Tô Nghê đành phải ngồi xuống.
"Đinh Thước tới đây là muốn thương lượng với anh, Đinh Nghiên muốn tổ chức họp báo."
"Họp báo?" Tô Nghê kinh ngạc nhìn Đinh Nghiên. "Cô muốn làm gì?"
"Lúc trước tôi đã nói, anh ta đối với tôi bất nhân vậy tôi cũng sẽ không cho anh ta ăn trái ngọt."
Ánh mắt Đinh Nghiên lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh ta xúi giục Đường Đề lấy trộm thiết kế nhằm mục đích chiếm thị trường nội y trước, sau này còn tìm người chụp lén Viễn ca, muốn đào ra tin xấu nào đó, đáng tiếc cái gì cũng không chụp được. Vì không phục, khi nghe tin Tô Nghê thiết kế trang phục thể thao anh ta đã tìm người tới nhà cô trộm thiết kế, cuối cùng cũng không tìm được thứ gì. Mấy lần hành động trước đều không thu hoạch được gì nên anh ta mới tìm người tới gây rối ở buổi ra mắt sản phẩm."
Tô Nghê hít hà một hơi, không nghĩ tới Giang Nghiêu phát rồ đến mức này.
Dịch Trạch Viễn có chút ngoài ý muốn: "...Chuyện xảy ra ngày ra mắt sản phẩm không phải là do Đường Đề giật dây?"
Nghe thấy cái này tên đáy mắt Đinh Nghiên toàn là chán ghét: "Không phải tiện nhân kia, nhưng bọn họ bây giờ đang ngồi chung thuyền, cả hai chẳng phải là thứ gì thứ tốt đẹp."
Dịch Trạch Viễn ngẩn ra, không biết nghĩ cái gì, ừm một tiếng cực nhẹ.
"Cho nên tôi muốn tổ chức họp báo công bố hành vi bỉ ổi của bọn họ, để anh ta vĩnh viễn không thể trở mình."
Trong mắt Đinh Nghiên đều là hận thù. Đinh Thước ở bên cạnh, lẳng lặng nghe xong đối thoại thì cười cô ấy: "Chỉ bằng em mà cũng muốn khiến anh ta không thể trở mình?"
Đinh Nghiên xoay người: "Anh, anh có ý gì?"
Đinh Thước không nhanh không chậm hỏi: "Giám đốc tài chính YOK Cố Chính Thành, em biết chứ?"
"..." Đinh Nghiên vẻ mặt mờ mịt gật gật đầu.
Đinh Thước giảo hoạt chớp chớp mắt ——
"Là người của Viễn ca."
Lúc YOK sáng lập Dịch Trạch Viễn đã nhắc nhở Đinh Thước đề phòng Giang Nghiêu trở mặt không nhận người nhà. Đinh Nghiên đơn thuần, ngốc nghếch trong tình yêu, không nghe khuyên bảo đã đầu tư một số tiền khổng lồ cho Giang Nghiêu. Vì phòng sau này xảy ra rắc rối Dịch Trạch Viễn đã điều kế toán cao cấp từ YIS lặng lẽ trà trộn vào YOK, rất nhanh anh ta đã lấy năng lực nghiệp vụ cùng với những lời nịnh nọt giành được sự tán thưởng, tín nhiệm của Giang Nghiêu.
......
Vì vậy sau khi Đinh Nghiên mở cuộc họp báo, điều khiến cho người người khiếp sợ không phải là hành vi bỉ ổi của Giang Nghiêu mà chính là bằng chứng trốn thuế của anh ta, trực tiếp đưa Giang Nghiêu vẫn đang nằm ngủ ở nhà vào con đường tù tội.
Mọi hỗn loạn đều kết thúc, Đinh Nghiên thở ra một hơi, cả người tràn đầy mỏi mệt, ảm đạm buồn bã.
Đinh Thước đau lòng em gái, buông hết mọi chuyện trong tay mang cô tới Pháp mua sắm, chữa khỏi tâm tình.
Về phía Đường Đề, chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, chưa kịp gỡ cái mác tiểu tam thì bị Đinh Nghiên tuôn ra chuyện sao chép YIS.
Sao chép đối với nhà thiết kế là chuyện có tính chất huỷ diệt sự nghiệp.
Dưới sự đả kích lớn như thế —— Đường Đề biến mất.
Tất cả mọi tài khoản trên mạng xã hội bị xóa sổ trong một đêm, cửa lớn phòng làm việc đóng chặt.
Ai cũng không biết cô ta đi đâu.
Sự tình phát triển trở thành như bây giờ, cả Tô Nghê và Dịch Trạch Viễn đều không thể tưởng được.
YOK thất thế, Đường Đề rớt đài, phảng phất đều là chuyện xảy ra trong chớp mắt. YIS trở về vị trí lão đại trong làng thời trang nữ giới, nhưng BST Nghê Thường chịu ảnh hưởng của việc xảy ra ngày ra mắt sản phẩm quá lớn, tiêu thụ vẫn luôn sụt giảm.
Tuy Tô Nghê và Sở Phỉ tạo thành CP được cư dân mạng khen ngợi, nhưng vẫn có một bộ phận vì những bức ảnh cũ nghi ngờ tính chân thật thiết kế của Tô Nghê.
Dù sao những bộ thể thao kia quá cũ kĩ, giống như sản phẩm của thế kỷ trước, căn bản không thể nào tưởng tượng nó được sẽ khoác trên người của một nhà thiết kế thời thượng.
Kết hợp cả hai với nhau, phong cách vô cùng mâu thuẫn.
Tô Nghê trấn an Dịch Trạch Viễn: "Thôi, dù sao công ty cũng không phải dựa vào Nghê Thường để kiếm tiền, làm xong đợt này thì bỏ đi."
Cô làm bộ hung hãn, cong cong cánh tay: "Em vẫn nên thành thành thật thật làm vệ sĩ của anh thì hơn."
Dịch Trạch Viễn nghiêng đầu, nghiền ngẫm nhìn cô: "Hay là anh cho em một chức vị mới?"
Tô Nghê không thể nào tin: "Em có thể làm gì đây."
Dịch Trạch Viễn ôm eo nhỏ của cô, chớp chớp mắt, thanh âm khàn khàn ám muội: "Làm anh."
Anh thuận thế kéo Tô Nghê ngồi vào lòng mình, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc: "Mỗi ngày ba lần, sáng trưa chiều một lần, ban đêm có khả năng phải tăng ca, cụ thể thế nào thì phải xem tâm tình của anh."
Tô Nghê lẳng lặng nhìn anh, một lúc sau mở miệng nói: "Nhiều lần như vậy, anh có được không."
Dịch Trạch Viễn:...
???
Đàn ông có thể chết chứ không thể chịu nhục, liên quan đến vấn đề tôn nghiêm tuyệt không thể dễ dàng cúi đầu.
"Tô tiểu thư, em sẽ phải hối hận về những lời này."
Anh bế ngang Tô Nghê, đang muốn một lần ăn thức ăn nhanh thì bên ngoài có người điên cuồng gõ cửa.
"Sếp! Sếp!"
Mẹ nó, lại là Âu Tiểu Xuân.
Dịch Trạch Viễn có đôi khi hoài nghi đời trước có phải mình nợ tiền Âu Tiểu Xuân chưa trả hay không, cho nên đời này anh ta mới chuyên môn gây mất hứng vào thời khắc mấu chốt.
Tô Nghê nhân cơ hội từ trong lòng ngực anh nhảy xuống, giúp anh sửa sang áo sơ mi.
"Em nói rồi, BST Nghê Thường có thể bán thành công, em mới đón nhận phần tình yêu sâu đậm của anh."
Cô thở dài, thương hại vỗ bả vai anh: "Có lẽ anh phải đợi."
Dịch Trạch Viễn:...
Đang nói thì Âu Tiểu Xuân bước vào.
Vừa vào cửa anh ta đã oang oang kêu to: "Sếp! Cửa hàng! Cửa hàng bán, bán hết hàng rồi."
Dịch Trạch Viễn không kịp hỏi rõ ràng, Âu Tiểu Xuân đã chuyển hướng sang Tô Nghê: "Tô tỷ tỷ, bên ngoài tới rất nhiều phóng viên. Bọn họ mang theo một ông lão tên Điền Bá tới tìm cô."
Trong lòng Tô Nghê sửng sốt, Điền Bá?
Ở trong đầu tìm tòi một vòng, nhưng không có ấn tượng nào.
Dịch Trạch Viễn khẩn trương đề phòng, cho rằng đó là người gây chuyện khác, nhanh chóng dặn dò Âu Tiểu Xuân gọi bảo vệ công ty đuổi đi.
Âu Tiểu Xuân thở dốc nói: "Không phải, người tên Điền Bá nói, nói là tới cảm ơn Tô tỷ tỷ."
Nhân viên lễ tân của công ty đã sắp xếp cho phóng viên và ông lão chờ trong phòng họp.
Tô Nghê thấp thỏm đi theo Dịch Trạch Viễn đến phòng họp. Vừa đẩy cửa ra các loại máy ảnh lập tức chĩa vào cô, điên cuồng quay chụp.
Vốn dĩ cô đang là tâm điểm của dư luận trong mấy ngày nay, hiện giờ nghe ông lão kể về chuyện xưa, truyền thông nhanh nhạy biết Tô Nghê sẽ đem đến một đề tài nóng hổi cho dân tình bàn tán sôi nổi.
Ông lão tên Điền Bá nhìn thấy Tô Nghê, lập tức kích động tiến lên nắm lấy tay cô.
"Nha đầu, thật là cháu."
Tô Nghê cảm thấy ông lão có chút quen mắt, nhưng nhớ không nổi đã gặp ở đâu.
"Là ông, Điền Bá ở trường dạy nghề."
Tô Nghê:...
Nhắc tới trường dạy nghề, cô nghĩ tới.
Lúc đang học đại học, Tô Nghê thường xuyên ở bên ngoài làm thêm, sinh hoạt hằng ngày rất đơn giản. Vì tiết kiệm tiền cô hay đi chợ mua nguyên liệu tự mình nấu cơm, có một lần đi ngang qua chợ cô nhìn thấy một ông lão không có quầy bán hàng bị quản lý khu chợ đuổi đi. Ông lão mang một chiếc túi da, trong tay cầm vài món đồ thể thao, đau khổ cầu xin quản lý cho ông ở lại, nhưng cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi chợ.
Lúc ấy trời rất lạnh, Tô Nghê nhìn ông lão buồn bã, lập tức theo sau hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Thế mới biết, ông lão làm việc gác cổng ở trường dạy nghề. Trường học mỗi ngày một đi xuống, vì không có tiền trả lương nhà trường đã đưa đồ thể thao của học sinh trừ vào tiền lương, chia cho nhân viên thời vụ có tuổi như ông.
Vì cuộc sống chèn ép, mấy người già bọn họ chỉ có thể cõng mấy chục bộ quần áo lên chợ bán, trông cậy vào việc có thể bán ra một ít lấy tiền trợ cấp trong nhà. Bất đắc dĩ ông không có thủ tục kinh doanh hợp pháp, nên không thể vào chợ.
Tô Nghê mềm lòng, lúc ấy đã bỏ tiền một lúc mua mười bộ, để ông lão nhanh chóng về nhà.
Đây là lý do vì sao cô có nhiều bộ đồ thể thao cùng kiểu dáng nhưng khác màu sắc...
Tô Nghê chưa từng cảm thấy chuyện này cần phải gióng trống khua chiêng nói ra, nhưng Điền Bá trước đó không lâu đã từ nhìn thấy ảnh chụp của cô ở buổi ra mắt BST Nghê Thường, nhận ra cô, còn biết chuyện những bộ đồ thể thao kia bị chế nhạo, lúc này mới gọi điện thoại cho đường dây nóng cơ quan báo chí địa phương tự mình chứng minh, cứ như vậy, một không cẩn thận khiến cho một hồi oanh động.
Có phóng viên hoài nghi Tô Nghê lăng xê, còn đi theo Điền Bá về nhà, thấy có một số lượng đồ thể thao chưa bán được, cùng với kiểu dáng Tô Nghê mặc giống nhau như đúc.
Lúc này mới tâm phục khẩu phục đặt bút viết xuống, lấy tiêu đề là ——【Tô Nghê, nhà thiết kế mới của YIS là một người xinh đẹp với tấm lòng lương thiện, tài hoa hơn người ].
.
Liên tiếp ba ngày, tất cả các sản phẩm trong BST Nghê Thường ở các cửa hàng YIS đều bán hết, một bộ cũng khó tìm.
Tô Nghê ngồi đối diện bàn làm việc Dịch Trạch Viễn, nhìn báo cáo do công ty đưa lên, không thể tin được bản thân đã thành công.
"Đều bán hết rồi? Quá điên cuồng, sao có thể nhanh như vậy chứ?"
Dịch Trạch Viễn từ phía sau rút bản báo cáo trong tay Tô Nghê rồi xoay người cô lại, trong mắt tràn đầy ý vị: "Cô Tô, có phải em đã quên những gì nói với anh rồi không?"
Tô Nghê bị nhìn đến đỏ cả tai, đầu quả tim run rẩy: "Em, em nói cái gì."
"Em biết mà."
Dịch Trạch Viễn gợi lên khóe môi, cúi sát vào cô, nhẹ giọng nói ——
"Đêm nay mang tất chân."