Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 34




Ngày ra mắt sản phẩm lại gặp phải sự cố, đã thế còn lâm vào cảnh bị vu oan hãm hại, chuyện này khiến cho Dịch Trạch Viễn vô cùng tức giận.

Ở hiện trường Sở Phỉ đã ra tay đánh người, đánh tới mức người đàn ông kia phải nhập viện, cũng nhờ vậy họ đã dành được sự chú ý của các đồng chí cảnh sát. Sau một phen tra hỏi người đàn ông kia cũng chịu thừa nhận có người thuê mình, cố ý dắt mũi dư luận vào lúc công bố sản phẩm.

Chỉ có điều khi hỏi người đó là ai thì anh ta cũng không biết.

Bọn họ là một nhóm gây rối chuyên nghiệp, có thể giả mạo fans, cũng có thể giả mạo anti-fan, thậm chí là thể giả làm bác sĩ, không từ bất cứ việc xấu nào.

Đối phương thông qua internet thuê bọn họ, không nói rõ bất cứ thông tin gì.

Nhưng thông qua câu "chỉ nhận Đường Đề, từ chối Nghê Thường" Dịch Trạch Viễn cũng đoán được người khởi xướng ngoài Đường Đề hẳn là không còn ai khác.

Cho nên, ngoài việc thông qua các mối quan hệ để dìm chuyện này xuống, Dịch Trạch Viễn cũng đã hẹn gặp mặt Đường Đề vào ngày hôm nay.

Địa điểm là ở một quán cà phê, quan hệ của hai người đang trong thời gian nhạy cảm vì thế Dịch Trạch Viễn đã đặt một phòng riêng cho buổi hẹn.

Đã là giữa mùa hạ, Đường Đề mặc chiếc váy tơ tằm đắt tiền, chân dẫm giày cao gót chậm rãi đi đến.

Cô ta vừa ngồi vào ghế đã có chút không kiên nhẫn xem di động.

"Tìm tôi làm gì, tôi rất bận."

"Bận cái gì?"

Không chờ cô ta đáp lời Dịch Trạch Viễn cười lạnh một tiếng: "Bận tìm đoàn đội bôi đen Tô Nghê, bôi đen YIS?"

Đường Đề khẽ nhếch miệng sửng sốt, rồi tự giễu cong cong môi.

"Dịch Trạch Viễn, ở trong mắt anh tôi chính là người như vậy?"

"Bằng không thì sao."

Sự lạnh lùng nơi đáy mắt Dịch Trạch Viễn sớm đã đập tan phần tình cảm hợp tác bao nhiêu năm qua của hai người.

"Chính cô là người đã lấy thiết kế của Phương Tĩnh Văn chiếm làm của riêng phải không?"

Sắc mặt Đường Đề ửng đỏ, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau trầm giọng nói.

"Thiết kế của cô ta cũng có phần do tôi sửa chữa, không tính là chiếm làm của riêng."

Dịch Trạch Viễn gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, rồi cười nhạt.

"Cô đúng là không biết xấu hổ hơn so với tưởng tượng của tôi."

Đường Đề:...

"Tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ."

Cô ta cầm lấy túi xách, đứng dậy muốn đi.

"Đường Đề."

Dịch Trạch Viễn bình tĩnh gọi cô ta. "Chuyện xảy ra ở quảng trường MIX ngày hôm qua, tốt nhất đó là lần cuối cùng."

Anh từ chỗ ngồi đứng dậy đi đến trước mặt Đường Đề, vì chênh lệch chiều cao khiến anh hơi hơi cúi người, vô hình lộ ra cảm giác áp bức nặng nề.

"Nếu cô nhất định tiếp tục chơi đùa, vậy tôi sẽ chơi cùng cô vô điều kiện."

Đường Đề sắc mặt đỏ lên, cô ta ngẩng đầu: "Anh có ý gì?"

"Không có ý gì." Dịch Trạch Viễn nhàn nhạt quét mắt nhìn cô ta một cái: "Lúc trước tôi không nghĩ cô sẽ vô sỉ đến mức này. Cho nên, sau này nếu có thể sử dụng tiền giải quyết vấn đề...Tôi nói vậy cô hẳn là có thể tự mình hiểu lấy —— đừng nên lấy trứng chọi đá."

Đường Đề đứng tại chỗ vài giây, vẫn không nhúc nhích nhìn Dịch Trạch Viễn.

Trong mắt cô ta hiện lên sự khó tin, có ủy khuất, có phẫn nộ, có vô số cảm xúc phức tạp trộn lẫn với nhau.

Rất lâu sau đó, cô ta hắng giọng nói. "Dịch tổng, cảm ơn anh đã coi trọng tôi."

Ra khỏi quán cà phê, hai mắt Đường Đề đỏ bừng.

Cô thương hại bản thân mình ngu xuẩn, lại thống hận bản thân làm ra những chuyện đáng khinh thường kia.

Sao chép thiết kế của Phương Tĩnh Văn đúng là do cô nhất thời xúc động nảy lên ác ý muốn trả thù, nhưng nội y thủ công YOK tiêu thụ cũng không tốt như mong muốn, Dịch Trạch Viễn tựa hồ cũng không có bất cứ tổn thất gì. Kể từ lúc đó cô dần dần chán nản việc trả thù, thay vào đó cô đã quyết định nghiêm túc ở lại YOK phát triển.

Chuyện BST Nghê Thường bị DISS, cô không biết gì.

Mà hiện tại Dịch Trạch Viễn lại đưa ra lời uy hiếp cùng cảnh cáo, không có chút tín nhiệm nào với cô, điều này càng làm cho Đường Đề cảm thấy sự chân thành của mình trong mấy năm nay đã bị chó ăn.

Dưới ánh đèn hành thị, đám đông ồ ạt, hốc mắt Đường Đề có chút cay. Cô ngồi trong xe suy nghĩ hồi lâu rồi lấy điện thoại gọi một cuộc.

.

Sở Phỉ được bảo lãnh ra ngoài, Tô Nghê đưa cô ấy về khách sạn.

Căn phòng của Sở Phỉ gần câu lạc bộ đêm không thể ở được nữa, trong lúc nhất thời vẫn chưa tìm được phòng thích hợp. Ngại với thân phận người phát ngôn Tô Nghê và Dịch Trạch Viễn đã đặt cho cô ấy một căn phòng ở khách sạn trong thành phố A.

Đi giữa đại sảnh khách sạn, Tô Nghê vẫn đang trách cứ Sở Phỉ: "Cô xúc động làm gì? Cũng may chỉ là bị thương ngoài da, nếu vết thương nghiêm trọng thì phải làm sao."

Sở Phỉ đội mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo thun màu đen, trên cổ đeo chiếc vòng cổ bằng ren. Cô ấy mang biểu tình khinh thường nhìn lại: "Tôi không thể nhìn nổi bản mặt của tên đàn ông thúi kia."

"Tính tình của cô." Tô Nghê bất đắc dĩ thở dài. "So với tôi còn hung bạo hơn."

Tô Nghê đang nói thì bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ. Người kia không cẩn thận va vào cô, dưới chân cô ta lảo đảo, thiếu chút nữa thì té sấp.

"Mẹ kiếp, vội đi đầu thai hả." Sở Phỉ cau mày mắng chửi.

Tô Nghê khom lưng đỡ người kia, lúc cô ta ngẩng đầu lên hai bên đều sửng sốt ——

"Đinh Nghiên?"

"Tô Nghê?"

Sở Phỉ nhìn hai người. "Quen?"

Đinh Nghiên giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng lại quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, rồi vội vã nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Sau đó xoay người bỏ chạy.

Chạy được hai bước cô ta bỗng dừng bước chân, đứng tại chỗ vài giây rồi đột nhiên quay đầu nhìn Tô Nghê.

Khóe miệng cô ta quỷ dị dương lên, trên mặt là vẻ tươi cười khó hiểu: "Tô Nghê, cô có muốn xem kịch hay không?"

Cô ta đột nhiên chủ động khiến Tô Nghê ngơ ngẩn, chưa kịp mở miệng Đinh Nghiên đã chỉ vào phía trước: "Tôi nhìn thấy tên khốn kia ôm phụ nữ đi vào khách sạn."

Trên mặt Đinh Nghiên gần như vặn vẹo điên cuồng: "Tôi theo anh ta một tuần, cuối cùng cũng bắt được anh ta và hồ ly tinh thuê phòng. Anh ta đối với tôi bất nhân, tôi cũng sẽ không cho anh ta ăn quả ngọt."

......

Tô Nghê nhìn cửa thang máy cách đó không xa, ở đó quả thật có một bóng người đàn ông rất giống Giang Nghiêu. Trong lòng anh ta ôm một người phụ nữ, hai người gắt gao ôm nhau chờ thang máy.

Đinh Nghiên dựng thẳng ngón trỏ: "Suỵt..."

Từ trong túi cô ta móc một chiếc mũ đội vào, vội vàng rời đi.

Chuyện cẩu huyết như thế này khiến tâm trạng của Tô Nghê rất phức tạp, cũng không biết nói cái gì cho phải, nhưng Sở Phỉ thì ngược lại, ha ha vỗ tay hai tiếng.

"Ồ!!! Tôi thích nhất là xem bắt gian đấy, đi thôi, đi thôi."

Cô ấy không nhiều lời lôi kéo Tô Nghê theo sau.

Đến cửa thang máy bọn họ thấy Đinh Nghiên nhận cuộc điện thoại, sau khi tắt máy thì mang biểu tình bực bội: "Tiện nam nhân và hồ ly tinh thuê phòng vụng trộm, còn thuê hẳn căn phòng cao cấp nhất."

Toàn bộ hành trình cô ta đều lầm bầm lầu bầu, thần trí có chút hỗn loạn.

Một hồi tuyên bố muốn giết cả nhà Giang Nghiêu, một hồi lại hướng Tô Nghê xin lỗi những thị phi lúc trước.

Tô Nghê vốn không muốn tham dự vào chuyện cẩu huyết này, nhưng thấy bộ dáng Đinh Nghiên không thanh tỉnh, cô sợ một lát nữa thật sự xảy ra chuyện gì thì cô gái này cũng không phải đối thủ của Giang Nghiêu.

Hơn nữa, Sở Phỉ ở bên cạnh đang hứng thú bừng bừng. Cô căng da đầu, chỉ có thể đi theo Đinh Nghiên vào thang máy.

Thang máy ngừng ở tầng 20 khách sạn.

Cửa mở, một tầng này tổng cộng chỉ có hai gian phòng tổng thống. Đinh Nghiên nhìn nhìn số phòng, hướng căn phòng bên trái đi qua.

Sở Phỉ đang muốn theo sau, Tô Nghê giữ chặt cô ấy.

Cô kéo người đến góc bên cạnh ẩn nấp, nói: "Chuyện nhà người ta, để cô ấy tự mình giải quyết đi."

Sở Phỉ có chút mất hứng "Ồ" một tiếng, từ trong túi lấy cái kẹo cao su xé vỏ nhét vào trong miệng.

Đinh Nghiên đứng ở trước cửa phòng tổng thống gõ cửa, không lên tiếng.

Bên trong tựa hồ có giọng đàn ông đang hỏi là ai, Đinh Nghiên vẫn trầm mặc không lên tiếng.

Người đàn ông do dự quan sát một lát, rốt cuộc vẫn chậm rãi kéo ra một kẽ hở.

Vừa mới kéo ra, Đinh Nghiên liền dùng sức lực toàn thân giữ cánh cửa, đồng thời đem tay vói vào trong túm quần áo Giang Nghiêu.

"Tiện nam nhân!"

Cô ta tức giận mắng. Trên người Giang Nghiêu đã đổi thành áo tắm, biểu tình mờ mịt, tựa hồ vẫn chưa phản ứng kịp.

Chờ tới lúc anh ta kịp phản ứng thì Đinh Nghiên đã vọt vào phòng: "Tôi muốn nhìn là loại hồ ly tinh nào câu dẫn anh đến nỗi mỗi ngày đều tăng ca, mỗi ngày không trở về nhà."

Giọng nói của cô ta vô cùng chói tai, miệng vẫn luôn mắng chửi, cho tới khi vào đến trong phòng thì đột nhiên im bặt.

Tô Nghê hơi nghiêng người ra, nhìn về phía phòng.

Cửa phòng mở một nữa, Giang Nghiêu cũng đã chạy vào trong.

Hiện trường bắt gian bỗng nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.

Không quá vài giây, Đinh Nghiên bị Giang Nghiêu xách ra, anh ta ngay từ đầu còn có chút xin lỗi:

"Bảo bối, em đừng làm loạn được không, anh đang làm chính sự."

Đinh Nghiên biểu tình có chút dại ra. "Cái gì chính sự?"

Giang Nghiêu không kiên nhẫn nói: "Chẳng lẽ em không biết, đem cô ta cột vào bên người đối với công ty có bao nhiêu lợi ích sao?"

"Cột vào bên người?"

Đinh Nghiên cười đầy châm chọc, một lúc sau khàn cả giọng rống lên: "Là giống như bây giờ, dùng con chim của anh trói cô ta lại phải không!!!"

Đinh Nghiên tóc tai lộn xộn, ôm đầu ngồi xổm xuống, một lát sau khó khăn đứng lên, đi vài vòng tại chỗ.

Bỗng nhiên, cô ta hướng về phía cửa tuyệt vọng gào khóc: "Đường Đề, tôi làm thế nào cũng chưa từng nghĩ đến hồ ly tinh sẽ là cô."

Thanh âm xuyên thủng cả tầng lầu, Tô Nghê ở chỗ tối trong lòng một lộp bộp, cùng Sở Phỉ liếc nhau.

Sao lại là cô ta?

Đường Đề có phẩm vị rất cao, tuyệt đối không thể coi trọng mặt hàng như Giang Nghiêu.

Giang Nghiêu vội vàng che miệng Đinh Nghiên: "Cô mẹ nó kêu cái gì?"

Đinh Nghiên khí mắt đỏ lên: "Vì sao tôi không thể kêu? Tôi phải kêu, tôi muốn cho toàn thế giới đều biết đôi cẩu nam nữ hai người yêu đương vụng trộm."

Đang nói, Đường Đề thất tha thất thểu từ trong phòng đi ra.

Sắc mặt cô ta đỏ ửng, đôi mắt nhập nhèm, giống như đã uống không ít rượu. Cô ta chủ động nắm tay Đinh Nghiên: "Nghiên Nhi, em...em nghe chị nói, chuyện không phải như thế."

Đinh Nghiên mắt lạnh: "Không phải loại nào? Cô không biết bản thân bây giờ có bộ dáng gì sao?"

Đường Đề cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy chiếc váy tơ tằm đã cởi ra một nửa, vai ngọc lộ liễu, bộ ngực tròn trịa hơn phân nửa lộ ra ánh sáng.

Cô ta vừa xấu hổ vừa giận dữ che đậy, nhanh chóng xoay người trở về phòng.

Đinh Nghiên thấy thế cười lạnh một tiếng, hướng bóng dáng cô ta hô to: "Tiện nhân."

Mới vừa nói xong, một bàn tay Giang Nghiêu hướng tới gương mặt cô.

"La lối cái gì mà la lối."

Anh ta không hề nhã nhặn như trước, ánh mắt hung ác xách theo Đinh Nghiên: "Cô có tư cách gì ở đây la lối? Cô có thể cho tôi cái gì? Tôi mở công ty anh cô giúp tôi không? Lúc tôi không có đơn đặt hàng nhà cô giúp tôi không? Đường Đề không giống như vậy, hai chữ này thôi là có thể cho tôi không ít mối làm ăn, cô có thể không?"

Đinh Nghiên cả người run rẩy, bị Giang Nghiêu lặc đến liên tục ho khan, thở không nổi.

Giang Nghiêu: "Tôi chịu đủ ánh mắt khinh thường của nhà các người lắm rồi, chia tay đi."

Anh ta vừa dứt lời, cánh tay đã bị một lực khống chế.

Vừa chặt vừa đau, chặt tới mức anh ta không thể sử dụng lực.

Giang Nghiêu xoay người, chỉ thấy hai người phụ nữ đứng ở trước mặt.

"Tô Nghê?"

Có lẽ là phát hiện có khác người ở đây, Giang Nghiêu bỗng trở nên khẩn trương, vì thế càng sốt ruột muốn thoát thân.

Nhưng, Tô Nghê gắt gao giữ chặt tay anh ta, trong miệng lãnh đạm nói: "Anh có còn là đàn ông không?"

Nói xong cô lại trào phúng một câu: "Không đúng, phải nói, anh có còn là con người không?"

Giang Nghiêu trầm mặc không lên tiếng, lặng lẽ lui về phía sau tính toán đóng cửa.

Sở Phỉ nhìn thấu tâm tư của anh ta, vươn đôi chân dài chặn ngang cửa.

"Làm gì vậy, muốn trốn?"

Cô ấy nhấm nuốt kẹo cao su trong miệng vài cái, bỗng nhiên nhổ lên mặt Giang Nghiêu.

"Hắc hắc, tôi không cho."

Giang Nghiêu thình lình dính phải kẹo cao su nhão nhẹt, thẹn quá thành giận, làm bộ vung cánh tay không bị Tô Nghê khống chế.

"Cô đừng nghĩ tôi không đánh phụ nữ."

Nghe vậy, Tô Nghê trực tiếp khóa cánh tay Giang Nghiêu, lực quá lớn, dưới chân Giang Nghiêu mất đi trọng tâm, đầu gối quỳ xuống đất.

Cô đưa chân dẫm lên lưng Giang Nghiêu, chậm rãi dùng sức, lãnh đạm cảnh cáo: "Anh tới thử xem."

Đai áo tắm trên người Giang Nghiêu buông lỏng, nhìn rất chật vật. Sở Phỉ nhân cơ hội kéo Đinh Nghiên tới, cầm tay cô ấy chỉ vào mặt Giang Nghiêu rồi nói:

"Đi, cho anh ta một trận."

Đinh Nghiên ở bên khóc thật lâu, hiện tại đầu vai vẫn hơi run rẩy, nức nở không thôi.

Cô nhìn Giang Nghiêu quỳ trên mặt đất, hồi lâu thì buông tay xuống.

"Chúng ta đi thôi."

Sở Phỉ không thể tin nhìn cô: "Cô ngốc phải không, đánh anh ta đi."

Đinh Nghiên từ trong túi móc tờ khăn giấy xoa xoa mặt, hít sâu mấy hơi, bình tâm tĩnh khí nói:

"Haha, tôi ngại bẩn."

Cô mang khuôn mặt vô biểu tình rời đi, Tô Nghê cùng Sở Phỉ hai mặt nhìn nhau ——

Nhân vật chính đã không so đo, các cô cũng không tiện dây dưa thêm.

Vì thế, đành phải buông tay.

Trước khi đi Tô Nghê hung hăng đạp mông Giang Nghiêu. Sở Phỉ cũng bổ thêm mấy phát, giày cao gót ở trên chân anh ta dùng sức chọc chọc mấy phen mới từ bỏ.

.

Gọi điện thoại báo cho Đinh Thước xong Tô Nghê giúp Đinh Nghiên gọi một chiếc xe, sau khi tiễn người ra về cô và Sở Phỉ cùng ngồi vào xe của mình, đóng cửa sổ xong hai người yên lặng đối diện nhau nở nụ cười.

Tô Nghê nhướn mi: "Thế nào, chụp rõ không."

"Cô nói đi." Sở Phỉ đắc ý lắc di động: "Tuyệt đối sắc nét."

.

Thương trường thay đổi bất ngờ, một 【YOK thời thượng 】 vốn đang có tương lai tươi sáng đột nhiên sụp đổ.

Rạng sáng 1 giờ, trên Weibo xuất hiện tin nóng tổng tài YOK Giang Nghiêu lén lút gặp nhà thiết kế nổi tiếng Đường Đề, hai người ở khách sạn một đêm bị vị hôn thê của Giang Nghiêu bắt gian tại trận.

Ngoại trừ có ảnh chụp làm chứng, còn có cả video, căn bản không thể nào chối cãi.

Trong video Đinh Nghiên bị chính vị hôn phu của mình đánh, khuôn mặt Đường Đề đỏ ửng, quần áo xộc xệch, còn Giang Nghiêu thì chỉ mặc một áo choàng tắm. Hình ảnh như vậy làm người suy nghĩ bậy bạ.

Toàn dân ồ lên.

Trong một đêm, Đường Đề từ nữ thần biến thành tiểu tam, mọi người đòi đánh.

Giang Nghiêu từ một một tân tổng tài ưu tú biến thành tra nam thích yêu đương vụng trộm, còn ra tay đánh phụ nữ. Cổ phiếu công ty giảm mạnh không nói, các đối tác làm ăn cũng bất mãn rút vốn, thậm chí còn có người ở trước cửa YOK mắng chửi anh ta không chung thủy.

Nhưng thu lợi lớn nhất trong chuyện này chính là Tô Nghê và Sở Phỉ.

Vốn dĩ việc giáo huấn Giang Nghiêu là chuyện xuất phát từ nội tâm, nhưng không nghĩ tới mấy cái đạp kia lại được dân mạng tán thưởng:

【 Hai vị tiểu tỷ tỷ quá khí phách! 】

【 Tiểu tỷ tỷ đánh hay lắm, tra nam bị đánh rất xứng! 】

【 Bên trái là nhà thiết kế Nghê Thường đúng không, thật có tinh thần trọng nghĩa! Người qua đường chuyển fan.】

【 Trạm này chính là fan CP hai tiểu tỷ tỷ! 】

......

"Thật có bản lĩnh."

Dịch Trạch Viễn nhìn tin tức liên quan tới hai người không ngừng leo lên hot search, cau mày, có chút nói không nên lời: "Không ngờ hai ngươi thiết kế quần áo thì không hot, đánh người lại nổi như vậy..."