Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 2: Hỗn Loạn




Lần đầu tiên trong cuộc đời Dịch Trạch Viễn bị một cô gái hù dọa.
May mắn thay anh chỉ hoảng hốt không quá ba giây, rất nhanh đã lấy lại tư thái của một người cấp trên. Anh ngồi thẳng lưng, cố ý giữ giọng bình thường: "Không phải tôi đã bảo cô tan ca rồi sao?"
"Bảo vệ anh là công việc của tôi."
Không đợi anh mở miệng, Tô Nghê nói xong trực tiếp kéo cửa xe, một chân bước vào trong ép anh phải dịch sang bên kia tiếp.
"Cô——" Dịch Trạch Viễn rất kinh ngạc khi thấy cô không hề có chút khách khí nào: "Cô làm gì vậy?"
Tô Nghê ngồi vào bên cạnh anh, nghiêng đầu, nghiêm túc trả lời: "Anh đã nói, lúc nào tôi ra ngoài xã giao cô hãy xuất hiện."
"..."
Thấy sếp của mình bị chặn họng, Âu Tiểu Xuân vội vàng giúp đỡ: "Cô có ý gì hả? Sếp bảo cô tan ca thì nhất định phải tan ca."
Tô Nghê nâng mí mắt liếc Âu Tiểu Xuân, không mặn không nhạt trả lời: "Ông chủ của tôi là Dịch lão tiên sinh, là ông ấy tự mình mời tôi tới bảo vệ Dịch tổng. Ngoại trừ ông ấy ra tôi sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bất cứ ai."
Một tia sét đánh giữa trời quang.
Dịch Trạch Viễn chưa kịp thổ huyết Tô Nghê đã đóng cửa xe, nhàn nhạt nói: "Cho nên, bây giờ Dịch tổng đi gặp Đinh thiếu gia phải không? Vậy chúng ta đi thôi, lái xe đi."
...Đây đâu phải tình yêu của một người cha già, đây hoàn toàn là loại giám sát cực kỳ tàn ác.
Càng làm anh bất ngờ chính là, người trợ lý luôn lấy mình làm trung tâm cũng có dấu hiệu muốn tạo phản.
Âu Tiểu Xuân ở phía trước lập tức cười nịnh nọt, quay đầu duỗi tay ra: "Ôi chao! Hóa ra Tô tỷ tỷ là người của lão tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ, cửu ngưỡng cửu ngưỡng."
Tô Nghê nhìn cũng không nhìn anh ta, nghiêng đầu tiếp tục hỏi Dịch Trạch Viễn: "Dịch tổng có vấn đề gì nữa không, nếu không thì chúng ta có thể đi rồi."
Dịch Trạch Viễn chống tay lên cửa sổ, làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật trong lòng đang nhanh chóng tìm đối sách.
Là do anh quá bất cẩn.
Cô gái anh hoàn toàn không để vào mắt, người được gọi là vệ sĩ này hóa ra là do lão ba khâm điểm...Nếu anh dám đắc tội, dám phản kháng, vậy chẳng phải là động thổ trên đầu thái tuế sao?
Nỗi bi thương trong lòng Dịch Trạch Viễn giờ này đã nghịch lưu thành sông Trường Giang.
Nhưng, cho dù trong lòng có bao nhiêu không tình nguyện thì anh vẫn phải tôn trọng Dịch Thiệu Lễ. Vậy nên, anh dường như đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời chấp nhận rồi tìm kế hoạch lâu dài.
Anh hàm hồ ừ một tiếng: "Vậy đi thôi —— Âu, trợ, lý."
Âu Tiểu Xuân bị ba chữ được nhấn mạnh kia làm chột dạ, biết rõ câu "Tô tỷ tỷ" vừa rồi đã gây ra họa, từ kính chiếu hậu anh ta không ngừng cho sếp của mình một ánh mắt. Chỉ có điều trong lòng Dịch Trạch Viễn đang khó chịu, vẫn giả vờ như không thấy.
***
Trong thành phố có rất nhiều câu lạc bộ đêm náo nhiệt, SPACE là câu lạc bộ xa hoa nhất, tới chơi đều là nhóm phú nhị. 4 giờ chiều câu lạc bộ vẫn chưa có khách, Đinh Thước ngồi trong một căn phòng ở lầu hai, đây là nơi dành riêng cho nhóm người VIP.
Dịch Trạch Viễn cũng coi như là khách quen, giám đốc Vương của câu lạc bộ vừa thấy anh bước vào thì vội vàng tiến lên tiếp đón: "Dịch thiếu gia, hoan nghênh hoan nghênh! Đinh thiếu gia đang ở trên lầu. Ồ, trợ lý Âu hôm nay cũng tới đấy à? Haha, này..."
Ánh mắt chuyển qua Tô Nghê, giám đốc Vương đánh giá một phen: "Vị này..."
Tuy ông ta không quen người này, nhưng cũng hiểu người phụ nữ được Dịch Trạch Viễn mang theo bên cạnh nhất định không thể thất lễ.
Vì thế ông ta lại nói: "Dịch thiếu gia, cô gái xinh đẹp này là?"
Sợ Tô Nghê tích cực tự giới thiệu thân phận vệ sĩ của mình, Dịch Trạch Viễn nhanh miệng nói sang chuyện khác: "Có phải hôm nay Đinh Thước vẫn dùng ba món cũ không?"
"A?" Giám đốc Vương sửng sốt, lúc sau mới phản ứng kịp: "Đúng đúng, chính là ba món cũ. Ba bình rượu đầu lâu, nước cẩu kỷ và táo đỏ Tân Cương."
"..." Dịch Trạch Viễn rất muốn quay đầu chạy lấy người.
Đinh Thước năm nay không biết trúng gió gì, uống Whiskey cũng phải có nước cẩu kỷ, tùy thời tùy chỗ đều có thể bồi dưỡng cơ thể khỏe mạnh. Ngoài ra anh ta cũng thường xuyên nhảy mấy điệu nhảy dưỡng sinh, nhiệt tình đến mức chỉ thiếu điều đi tới quảng trường nhảy múa cùng các bác gái.
"Mang mấy chai sâm banh Ace of Spades tới đây." Dịch Trạch Viễn đi hai bước lại quay đầu: "Nhớ tính vào khoản của Đinh Thước."
Nói như thế nào thì tối hôm qua cũng thay anh ta ăn mấy quyền, tiền rượu này coi như là phí bồi thường tổn hại thân thể đi.
Khuôn mặt đầy mỡ của giám đốc Vương cười thành đóa hoa khiên ngưu nho nhỏ: "Vâng vâng, cậu cứ chơi trước đi. Rượu lập tức lên ngay."
Ba người theo thứ tự đi lên lầu. Buổi chiều ở câu lạc bộ rất yên tĩnh, lối đi nhỏ ở lầu hai mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ căn phòng cuối cùng. Âu Tiểu Xuân thấy Tô Nghê kéo ra một khoảng cách ngắn ở phía sau, âm thầm chạy chậm hai bước sóng vai cùng Dịch Trạch Viễn. Dư quang tiếp tục liếc người phía sau, xác định cô vẫn duy trì khoảng cách 10m với bọn họ anh ta nhanh chóng áp tay lên miệng: "Sếp à, anh nghe tôi nói này."
Dịch Trạch Viễn bị dọa sợ bởi giọng nói thình lình vang lên. Phát hiện là Âu Tiểu Xuân thì cố ý làm lơ, tiếp tục đi về phía trước.
"Sếp ơi!" Âu Tiểu Xuân nóng nảy, vừa liếc phía sau vừa đuổi theo sếp của mình, kề tai nói nhỏ: "Anh phải tin tôi, tôi chỉ đang nhẫn nhục. Chiêu này của tôi gọi là lấy lui làm tiến. Trước tiên chúng ta phải dành được tín nhiệm cô ta, chờ tới lúc cô ta lơi là cảnh giác nhất chúng ta sẽ ra đòn phủ đầu khiến cô ta trở tay không kịp."
Dịch Trạch Viễn nhắm mắt làm ngơ, có một khối kẹo mạch nha đi theo đã đủ phiền lòng, giờ nhiều thêm một con ruồi cứ có ve bên tai, thật là phiền muốn chết.
Đẩy cửa ra, ánh đèn trong phòng mờ ảo, âm nhạc rung trời. Mấy người bạn của anh đang ngồi trên sofa uống rượu. Đinh Thước ở một bên quơ chân múa tay tự mình phóng túng, khi thấy anh bước vào anh ta lập tức quăng micro, đón chào anh bằng một cái ôm rắn chắc: "Viễn Viễn, you rốt cuộc come. Me CMN đợi cậu long time."
Đau đầu.
Dịch Trạch Viễn vừa nghe tiếng Trung trộn lẫn tiếng Anh thì choáng váng. Anh gỡ đôi tay đang ôm vai mình ra, dứt khoát cự tuyệt cái ôm nhiệt tình này, còn cố ý tháo kính râm trên mặt Đinh Thước xuống trêu chọc: "Sao vậy, bị đánh đến hủy dung?"
"Oh shit!" Đinh Thước híp mắt trốn tránh, đoạt lấy kính râm mang lên. "Cậu không cảm thấy ánh sáng trong căn phòng này quá chói mắt hả?"
Biết anh ta đang tìm cớ cho khóe mắt bị thương, nể tình mấy chai rượu vừa gọi Dịch Trạch Viễn cũng chỉ cười cười, nhìn thấu nhưng không nói toạc. Anh nhìn một vòng căn phòng, cân nhắc xem nên để Tô Nghê đứng ở đâu thì không bị chú ý.
Vừa lúc mấy chai rượu gọi trước mặt đã thấy đáy, Đinh Thước tích cực đi mở chai rượu mới, lúc đi ngang qua màn hình lớn không cẩn thận phát hiện Tô Nghê đang đứng trong góc tối. Anh ta kéo thấp kính râm tìm tòi vài giây, kinh ngạc nhìn Dịch Trạch Viễn rồi tự động chuyển sang kiểu đối thoại hoàn toàn bằng tiếng Trung:
"Viễn, đây là cậu mang đến?"
Dịch Trạch Viễn vốn định bí mật sắp xếp cho Tô Nghê, nhưng Đinh Thước ồn ào như vậy đã kéo ánh mắt của những người ở đây tập trung trên người cô, còn khe khẽ nói nhỏ.
"Ồ! Dịch thiếu mang theo phụ nữ?"
"Hiếm thấy..."
"Thoạt nhìn có điểm mộc mạc."
"Không có khả năng, có phải người này vào đây để đẩy mạnh tiêu thụ rượu không?"
Dịch Trạch Viễn cũng dự đoán được sẽ có cục diện như vậy. Anh ngồi xuống, tùy tiện cầm ly không rót đầy rượu, đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, đen mặt uống một ngụm: "Uống rượu của các cậu đi, đừng xen vào việc người khác."
Anh không muốn để bất cứ kẻ nào biết mình cần một người phụ nữ tới bảo vệ. Chiêu này của Dịch Thiệu Lễ quá độc ác, rõ ràng ông biết anh sẽ vì giữ gìn tôn nghiêm của đàn ông mà không dám ra ngoài chơi bời.
"Để tôi tới đoán thử..." Đinh Thước trái lại vẫn tiếp tục ồn ào. "Chẳng lẽ là...chị dâu nhỏ??"
Không thể trách khi Đinh Thước nghĩ như vậy, làm bạn với Dịch Trạch Viễn mười mấy năm, tuy rằng thường xuyên ở bên nhau chơi bời nhưng chưa bao giờ thấy anh mang theo phụ nữ. Có thể để anh công khai đưa tới đây nhất định là mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Mọi người trong phòng lập tức sôi nổi: "A...hóa ra là chị dâu."
Dịch Trạch Viễn bắn ra một ánh mắt lạnh đầy khinh bỉ đối với loại kịch bản cũ rích của Đinh Thước. Anh tùy tiện cầm trái táo đỏ ném vào miệng, giải thích: "Cô ta không phải ——"
"Thực xin lỗi, tôi là vệ sĩ riêng của Dịch tổng."
Cả hai đồng thời lên tiếng, Tô Nghê nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
Dịch Trạch Viễn trở tay không kịp, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi. Anh trừng mắt nhìn Tô Nghê với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, bất đắc dĩ đối phương lại bày ra vẻ mặt chuyện không liên quan tới mình. Cô hoàn toàn không nhận ra sự xấu hổ của anh sắp bùng nổ từ trong lồng ngực.
Trong phòng nháy mắt nổ tung, đặc biệt nhất là Đinh Thước: "Vệ sĩ? Trời ạ! Dịch Trạch Viễn, không phải cậu đã bị chuyện tối hôm qua dọa đấy chứ? Suốt đêm tìm vệ sĩ?"
Anh ta đi vòng quanh đánh giá Tô Nghê, một bộ nỗ lực nhịn cười nhưng thực tế đã sớm cười giống như một chú chó: "Còn là phụ nữ?"
"Cút."
Tô Nghê đột nhiên tự lộ thân phận khiến Dịch Trạch Viễn mất hết mặt mũi. Anh không kiên nhẫn xoay xoay bật lửa trong tay, hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề tại sao mình lại có một nữ vệ sĩ. Kỳ thật, một khắc khi anh bước chân vào cửa câu lạc bộ thì đã có điểm hối hận.
Lúc Tô Nghê lên xe không biết anh đã trúng tà gì mà cứ như thế mang cô tới đây?
Có người trêu ghẹo: "Viễn ca, có phải cậu nên giới thiệu một chút với bọn tôi không."
Bây giờ thì xong rồi, Dịch Trạch Viễn muốn trốn cũng không kịp nữa, nhưng anh không muốn Tô Nghê bước vào thế giới của mình.
Nếu không phải người cha già của mình có bệnh huyết áp thì anh đã sớm xử lý Tô Nghê một vạn lần. Quản hắn ta là người của ai, quản hắn là nam hay là nữ.
Anh không cần bất cứ kẻ nào tới bảo vệ.
Người bên cạnh đang cười, trong lòng Dịch Trạch Viễn nghẹn muốn chết. Anh quay đầu phát hiện Tô Nghê vừa lúc đang nhìn mình, tầm mắt hai người giao nhau. Anh hung hăng trừng mắt với cô, ngược lại thì cô trực tiếp quay đầu đi, bình tĩnh làm lơ anh.
Dịch Trạch Viễn nghẹn khuất, uy nghiêm của một người cấp trên ở trong mắt Tô Nghê bằng không, hoàn toàn không tồn tại.
Thôi, nhẫn.
Anh hít sâu một hơi rồi mở mắt ra: "Tôi ra bên ngoài hút điếu thuốc."
Bên ngoài phòng, trên lối đi nhỏ u tối thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc vọng ra từ trong phòng. Dịch Trạch Viễn đi vài bước, dựa vào lan can lầu hai móc ra một điếu thuốc.
Giám đốc Vương từ chỗ rẽ cầu thang đi lên, phía sau là người phục vụ bưng rượu. Ông ta đi tới với khuôn mặt tươi cười:
"Dịch thiếu, sâm banh mà cậu muốn đây."
Hiện tại, Dịch Trạch Viễn căn bản không có tâm tư uống rượu. Anh giương cằm bảo: "Đưa vào trong đi."
"Được."
Giám đốc Vương cùng người phục vụ đi vào phòng. Dịch Trạch Viễn xoay người châm lửa, đôi tay chống trên lan can, nhàm chán nhìn sàn nhảy ở tầng một, ngậm điếu thuốc trong miệng, sương trắng chậm rãi tỏa ra trước mắt.
Khuôn mặt Tô Nghê lại nhảy vào trong đầu.
Anh làm thế nào cũng không nghĩ ra tại sao Dịch Thiệu Lễ lại sắp xếp —— một cô gái nhỏ tới bảo vệ mình. Khi cô đứng bên cạnh còn thấp hơn anh một cái đầu, bộ dáng yếu đuối mong manh như thế, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cô ta lấy cái gì để bảo vệ anh đây?
Đang nghĩ ngợi thì âm thanh tông cửa cắt ngang suy nghĩ của anh.
Dịch Trạch Viễn quay đầu, cơ thể mới vừa di chuyển thì Giám đốc Vương hoang mang lao tới. Kiểu tóc rối loạn không nói, mà ngay cả mắt kính đeo trên mắt cũng đã tuột xuống khóe miệng, bộ dáng mười phần chật vật.
"Có chuyện gì vậy?" Dịch Trạch Viễn nhíu mày hỏi.
"Bên trong ——" Giám đốc Vương sửa mắt kính, dồn dập thở dốc: "Dịch thiếu, bên trong xảy ra chuyện rồi."
Dịch Trạch Viễn nghe vậy thì ngẩn người, giây sau bày ra bộ dáng hiểu rõ: "Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ vào đó xử lý."
Biểu tình như vậy của giám đốc Vương không phải lần đầu tiên anh thấy, sớm đã tập thành thói quen.
Trong phòng, có lẽ Đinh Thước đã bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Đinh Thước, người này có một tật xấu —— chỉ cần say thì mặc kệ người bên cạnh là ai, nhất định sẽ lôi kéo đối phương nhảy múa. Phục vụ sinh ở các câu lạc bộ lớn đều sợ vị vương tử này.
Chỉ là, hôm nay giám đốc Vương phản ứng có chút thái quá.
Dịch Trạch Viễn dập tắt điếu thuốc, nâng bước đi vào trong.
Rốt cuộc thì cái tật xấu này của Đinh Thước cũng chỉ có anh mới trị được.
Đẩy cửa ra, âm nhạc vẫn không ngừng vang lên, màng tai cũng đang run rẩy. Ánh đèn trong phòng không biết đã bị ai tắt đi, khung cảnh rất tối, nhìn không rõ người bên trong.
Dịch Trạch Viễn nhớ rõ cạnh cửa có một công tắc đèn. Anh ven theo vách tường, tay sờ soạng trên tường.
Một bước hai bước, công tắc trong trí nhớ vẫn không tìm thấy.
Dịch Trạch Viễn không kiên nhẫn, vừa tiếp tục tìm vừa kêu gào: "Đinh Thước, cậu CMN chơi đủ chưa?"
Vừa dứt lời tay anh liền đụng phải thứ gì đó, trong bóng đêm tuy không nhìn rõ nhưng thần kinh rất nhanh truyền đến một xúc cảm——
Mềm...
Rất mịn màng.
Ừm? Có cả độ ấm.
Dịch Trạch Viễn rất ngạc nhiên, nhưng anh không thu hồi tay ngay lập tức, thậm chí còn xoa thêm hai cái, sau khi đại não nhanh chóng phân rõ đây là khuôn mặt của phụ nữ thì đã không kịp thu tay. Một bên khuôn mặt có một cơn gió lướt qua giống như lưỡi dao vô hình, đôi tay vốn đang ở giữa không trung bỗng chốc bị một lực mạnh mẽ khống chế, làm cả người anh phải ngửa ra sau.
Dịch Trạch Viễn trong lòng cả kinh, đang muốn mở miệng thì bên tai vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ: "Dịch tổng cũng muốn chơi phải không?"