Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 3: Khách Không Mời Mà Đến




Mười phút trước --
Sau khi Dịch Trạch Viễn rời khỏi phòng, Đinh Thước bắt đầu ngo ngoe rục rịch khi đã có vài phần men say.
Anh ta đối với Tô Nghê rất tò mò, chủ động đưa cho cô một ly Whisky lôi kéo làm quen: "Cô vệ sĩ, tôi mời cô uống một ly."
Dù sao cũng chỉ là một cô gái, còn là sinh viên vừa tốt nghiệp, đúng lúc này sếp lại không có ở đây, không ai đau không ai thương. Âu Tiểu Xuân nhìn cảnh này thì mềm lòng, muốn tiến lên giải vây giúp cô, nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã nhìn thấy Tô Nghê ngửa cổ uống sạch ly rượu.
Cô lắc chiếc ly trong tay, tuy mỉm cười nhưng rất lãnh đạm: "Cảm ơn Đinh thiếu gia mời rượu."
Trong lời nói mang theo một chút ý tứ, chỉ tiếc Đinh Thước nghe không hiểu. Thấy Tô Nghê sảng khoái như thế anh ta tưởng rằng mình tìm được một người bạn rượu ngay thẳng: "Tới, tới tới tới."
Một khi đã uống rượu anh ta rất thích nhảy múa, tự cho là quen thuộc lôi kéo cánh tay Tô Nghê: "Tôi dạy cô điệu nhảy mặt trời xuống núi sáng mai sẽ lại mọc lên."
Nói xong, Đinh Thước uốn éo vòng eo, một bàn tay khác không quên lôi kéo Tô Nghê, lắc trái lắc phải theo tiếng nhạc.
Âu Tiểu Xuân nhìn cảnh tượng này đầu đầy mồ hôi.
Từ bàn chân dâng lên một loại trực giác mãnh liệt nói cho anh ta biết -- mặt trời của Đinh thiếu gia có khả năng ngày mai không thể mọc lên nổi.
Quả nhiên, sắc mặt Tô Nghê khẽ biến, lông mày hơi chau lại. Cô tránh thoát khỏi tay Đinh Thước, lạnh lùng nói: "Đinh thiếu gia, mời anh tự trọng."
Đinh Thước đã hoàn toàn nhập vào thế giới nhảy múa của mình một cách mãnh liệt, cộng với âm thanh quá lớn, bản thân lại đang đeo kính râm cho nên căn bản không nghe thấy, cũng không nhìn thấy sự bất mãn của Tô Nghê, còn tưởng rằng mình không giữ chặt cánh tay cô, vì thế lại tìm đường chết giữ chặt tay cô hơn: "Tới đây nào, em gái!"
"Anh nhìn tôi giống như biết nhảy múa ư?"
......
*
Dịch Trạch Viễn không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn đi vào để khống chế tình hình nhưng giờ phút này anh lại bị người ta chặt chẽ khống chế, không thể nhúc nhích.
"Dịch tổng cũng muốn chơi phải không?"
Giọng nữ nhỏ nhẹ, nhưng hàm chứa một tia phẫn nộ.
Đây là động tác vô cùng thuần thục, bất kể tốc độ hay là lực đạo đều không có chút đắn đo, đủ tàn nhẫn. Dịch Trạch Viễn vẫn chưa hoàn hồn, người phía sau đã cong đầu gối húc vào lưng anh: "Xem ra Dịch tổng ở chỗ này vô cùng an toàn, không cần tôi bảo vệ."
Dứt lời, cánh tay đang khống chế Dịch Trạch Viễn cũng buông lỏng ra.
Từ lúc bị khống chế tới khi được tự do nội tâm Dịch Trạch Viễn đều là mộng bức, tuy anh mơ hồ đoán được là ai nhưng vẫn cảm thấy khó tin. Thẳng đến khi quay đầu lại, dựa vào một chút ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào anh mới có thể nhìn thấy người đang mở cửa ở kia, lúc này anh thật sự xác định người phụ nữ vừa "thi bạo" với mình chính là cô vệ sĩ mới tới chưa đến 2 tiếng, là người mà anh cho là yếu đuối mong manh, Tô Nghê.
Đồng thời cũng xác định --
Gương mặt anh vô tình sờ đến cũng là cô.
Đột nhiên, không biết ai bật đèn lên.
Dịch Trạch Viễn đang ở trong bóng đêm nhất thời không thể thích ứng, theo phản xạ duỗi tay che mắt, một lúc sau từ từ thả xuống.
Cảnh tượng trước mắt có thể nói thập phần ma huyễn.
Vỏ chai rượu rải đầy đất, kính râm của Đinh Thước ngâm mình trong chén rượu, cả người anh ta nằm trên sofa, mông chổng lên trời, nhìn không thấy mặt, chỉ nghe được tiếng ê ê a a kêu to.
Bên cạnh là ba người bạn tốt. Người thì che ngực, người thì xoa quai hàm, ấn cánh tay cẳng chân, toàn bộ biểu tình đều là thống khổ.
Âu Tiểu Xuân không biết từ xó xỉnh nào xông ra, gắt gao túm chặt cánh tay Dịch Trạch Viễn, thanh âm phát run: "Sếp ơi, quá ~ đáng ~ sợ ~."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Dịch Trạch Viễn vô cùng buồn bực, bản thân chỉ đi ra ngoài vài phút ngắn ngủi trong này đã giống như một bãi chiến trường.
"Tô tỷ tỷ--" Nhắc tới ba chữ này Âu Tiểu Xuân tựa hồ vẫn còn sợ hãi. Anh ta vỗ ngực không nói tiếp, tay chỉ vào sofa: "Anh nên xem Đinh thiếu gia trước đi."
Dịch Trạch Viễn vòng qua Âu Tiểu Xuân đi tới sofa kéo Đinh Thước đang nằm ở kia.
"Ai da -- cậu nhẹ tay chút được không." Đinh Thước gào lên thảm thiết. Anh ta cương cổ đứng dậy, chỉ dám chậm rãi chuyển động tròng mắt liếc nhìn Dịch Trạch Viễn, cực kỳ ủy khuất gào lên: "Nếu cậu đến chậm một bước thì mấy người bọn tôi nhất định sẽ chết trong tay vệ sĩ của cậu!!!"
"?"
Dịch Trạch Viễn nghe không hiểu, cho rằng đám Đinh Thước lại chơi trò linh tinh như đại mạo hiểm gì đó, nhưng khi cẩn thận quan sát mớ hỗn độn trong phòng, cùng với mức độ bị thương khác nhau của những người ở đây anh dần dần bừng tỉnh đại ngộ.
Anh không ở đây chưa tới mười phút, Tô Nghê đã lần lượt hạ gục đám đàn ông trong phòng...
Người phụ nữ này điên rồi ư?
Dịch Trạch Viễn nhét một tay vào túi quần, một bàn tay vỗ trán, không ngừng hít sâu --
Thật giỏi! Khá khen cho năng lực của cô, đã không phải bảo vệ sếp thì thôi, bây giờ còn đánh cho đám bạn của sếp kêu rên thảm thiết.
Đinh Thước ôm cổ ngao ngao kêu. Dịch Trạch Viễn không rảnh lo hỏi mọi chuyện là như thế nào, trước đưa người đi bệnh viện.
*
Từ bệnh viện đi ra đã là 10 giờ tối.
Đinh Thước mang theo nẹp cổ cồng kềnh, hai ngày sau quay lại bệnh viện kiểm tra, nhưng cảm xúc của anh ta thật ra tương đối ổn định.
Bên đường, anh ta vẫy cánh tay duy nhất vẫn có thể hoạt động tự nhiên rồi nói với Dịch Trạch Viễn:
"Chuyện ngày hôm nay không thể bỏ qua như vậy được."
"Cậu muốn thế nào?" Dịch Trạch Viễn gõ gõ cái nẹp cổ: "Hay là tôi đặt làm riêng cho cậu một cái nẹp cổ titan mạ vàng 24K nhé?"
"Vô nhân tính, súc sinh." Đinh Thước ngẩng cổ trốn tránh, anh ta cực kỳ oán giận: "Đinh Thước tôi thế mà lại bị một cô gái đánh ra nông nỗi này, quá bực bội. Thù này không báo tôi có ăn mười cân đại táo cũng không bổ nổi."
"Suýt thì quên mất." Dịch Trạch Viễn duỗi tay bóp điếu thuốc của Đinh Thước: "Cậu đã làm gì để người ta đánh thành như vậy?"
"Không làm gì..." Đinh Thước nhíu mày nghĩ. "Nghĩ không ra, nhưng nhiều nhất chính là bảo cô ta nhảy với tôi thôi."
Đang nói thì tài xế Đinh gia lái xe đến ven đường. Đinh Thước bước vào trong xe, đóng cửa rồi hạ cửa sổ xuống: "Người phụ nữ này không dễ chọc, cậu nên bảo trọng."
Dịch Trạch Viễn lười nhác trả lời: "Cậu cho rằng tôi giống với cậu."
Đinh Thước cười: "Chờ xem."
Anh ta đi rồi Dịch Trạch Viễn cũng ngồi vào xe của mình. Đóng cửa kỹ càng, anh suy nghĩ lời Đinh Thước nói vẫn cảm thấy không ổn, vì thế lại hỏi Âu Tiểu Xuân: "Buổi chiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Sếp, chuyện này nói ra thì rất dài, kinh tâm động phách..."
"Đừng vô nghĩa, nói trọng điểm." Dịch Trạch Viễn cắt ngang lời anh ta.
"Ồ." Âu Tiểu Xuân hắng giọng, tường thuật lại những gì đã xảy ra: "Đinh thiếu gia mời Tô tỷ tỷ uống rượu, Tô tỷ tỷ đồng ý."
"Đinh thiếu gia bảo Tô tỷ tỷ nhảy nhưng cô ấy không nhảy."
"Đinh thiếu gia kéo tay Tô tỷ tỷ, cô ấy liền cảnh cáo anh ta."
"Đinh thiếu gia không biết như thế nào lại dẫm phải bình rượu, dưới chân vừa trợt lập tức bổ nhào vào người Tô tỷ tỷ..."
Nghe được câu cuối, Dịch Trạch Viễn xem như hiểu rõ.
Bản thân anh chỉ không cẩn thận chạm vào mặt Tô Nghê, cánh tay đến bây giờ vẫn đau, huống chi Đinh Thước trực tiếp nhào lên người cô thô bạo như vậy, đánh chết cũng xứng đáng, nhưng anh vẫn có một chút nghĩ không thông: "Cho dù là vậy cũng đâu đến mức tất cả mọi người đều bị đánh?"
"Đúng vậy, chỉ có điều sau khi Tô tỷ tỷ dùng chiêu khóa cổ để cảnh cáo Đinh thiếu gia lại nói rằng mình từng ở Thiếu Lâm Tự, một hai phải luận võ với cô ấy, sau đó hiện trường trở nên hỗn loạn...Có vài vị thiếu gia thấy Đinh thiếu gia rơi vào thế hạ phong, một đám người muốn thể hiện nghĩa khí, kết quả -- chính là cảnh tượng anh đã nhìn thấy đấy."
Ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên.
Dịch Trạch Viễn tựa lưng vào ghế, theo thói quen xoay xoay bật lửa trong tay.
Nghe những gì Âu Tiểu Xuân vừa nói thì có thể thấy việc hôm nay chủ yếu vẫn là do Đinh Thước gây ra, không thể trách Tô Nghê được.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi: "Cô ta có bị thương không?"
"Bị thương?" Âu Tiểu Xuân cẩn thận nghĩ, bỗng nhiên nổi lên một tầng ngưỡng mộ rồi cười ngớ ngẩn: "Không có, Tô tỷ tỷ quét ngang toàn trường!"
"..."
"A, đúng rồi." Âu Tiểu Xuân kinh hô: "Tôi nhớ rõ tay Tô tỷ tỷ giống như bị mảnh vỡ chai rượu làm bị thương."
*
Nửa giờ sau, xe chạy vào con đường tắt trong một ngõ nhỏ hẻo lánh có tên "Ngõ Tiểu Nam".
Ban đêm trời rất lạnh, con ngõ nhỏ vô cùng ẩm ướt và lạnh lẽo. Mấy chiếc đèn cổ xưa phát ra ánh sáng mỏng manh, lần lượt chiếu sáng những khoảng sân cũ.
Âu Tiểu Xuân lầm bầm lầu bầu: "Tô tỷ tỷ thật sự ở nơi này sao? Thoạt nhìn hơi kỳ lạ và đáng sợ."
Dịch Trạch Viễn cũng không biết bản thân mình trúng gió gì, đột nhiên lại gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự lấy địa chỉ của Tô Nghê, sau đó thì mua cồn, thuốc và băng gạc mang tới đây.
Tuy anh không thích Tô Nghê đi theo mình, nhưng nói như thế thì nào hôm nay cô cũng "bị thương khi làm việc". Thân là một người cấp trên, còn là một người cấp trên có tình có nghĩa, sự quan tâm đầy tính nhân văn này nhất định phải có.
Đường tắt rất sâu, chiếc xe Porsche của Dịch Trạch Viễn đi tới một chỗ rẽ thì không thể đi vào được nữa. Âu Tiểu Xuân dừng xe kiến nghị: "Sếp, tôi nghe nói tình hình vùng ngoại ô rất phức tạp, lúc này chúng ta xuất hiện bằng chiếc xe hoành tráng như vậy thì nên cẩn thận một chút."
"Cho nên?"
"Cho nên, tôi sẽ ở lại đây trông xe, anh đi đưa thuốc cho Tô tỷ tỷ."
"Vì sao tôi phải đi?"
"Anh tự mình đi mới thể hiện được tình yêu, sự quan tâm của một cấp trên dành cho cấp dưới!"
Thật mới mẻ, chỉ tiếc anh cũng không phải người chuyên ban phát tình thương.
Dịch Trạch Viễn cười ra tiếng: "Nghe cũng được đấy, chỉ có điều tôi không cần vinh dự này."
Anh cầm thuốc ném lên ghế trước: "Mười phút, cậu đi nhanh về nhanh."
Sếp đã định đoạt Âu Tiểu Xuân chỉ có thể làm theo. Anh ta nhìn trước nhìn sau, xác định an toàn mới mở cửa xe: "Vậy anh phải cẩn thận một chút nhé, đừng chạy lung tung, tôi lập tức trở về ngay."
Nhà Tô Nghê ở số 78 ngõ Tiểu Nam, căn nhà ngay chỗ bọn họ dừng xe là số 70. Dịch Trạch Viễn đoán khoảng cách từ đây tới nhà của cô có lẽ chỉ hơn 100m, đi vài phút chắc là đủ rồi.
Anh mở di động xem tin tức: "Mau đi đi."
Âu Tiểu Xuân xách theo túi thuốc chậm rãi rời đi.
Tháng 12 đã bắt đầu mùa đông, thời gian một phút rồi một phút qua đi, sương mờ dần dần phủ lên cửa sổ xe, máy sưởi bên trong xe khiến cho Dịch Trạch Viễn cảm thấy có chút ngột ngạt.
Bốn phía rất yên tĩnh, anh nhìn ra ngoài bỗng nhiên phát hiện dưới ánh đèn mờ nhạt có cái gì đó đang bay lả tả.
Thì ra là tuyết rơi.
Dưới ánh đèn những bông tuyết trắng đang từ từ rơi xuống mặt đất, rất nhanh màn đêm hiu quạnh đã trở nên dịu dàng hiếm có.
Dịch Trạch Viễn mở cửa xe, cơn gió lạnh lẽo ập vào trước mặt.
Xuống xe, anh đi đến cạnh cây đèn đường rồi dựa vào, bật lửa châm một điếu thuốc. Ánh lửa lập lèo, làn khói xám trắng bay giữa không trung, lượn lờ cùng bông tuyết.
Nhắm mắt lại, anh hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh hiếm có trong cái thế giới ồn ào náo nhiệt này. Ngay giờ phút này anh cảm thấy toàn thân giống như vừa trải qua một buổi lễ rửa tội.
Ừm, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái.
Dịch Trạch Viễn hít thở bầu không khí mát lạnh, say mê một hồi lâu mới mở mắt ra. Mà hình ảnh trước mắt đã khiến anh trở nên sợ hãi, toàn thân cứng đờ --
Không biết từ khi nào giữa đường xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Anh bất động thanh sắc ngừng thở, âm thầm lui ra sau, chỉ có điều anh vừa nhấc chân thì vị bằng hữu trước mặt đã lớn tiếng gào lên: "Gâu gâu!"
"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Dịch Trạch Viễn lập tức bất động, anh thử kết nối với nó: "Cái kia, cẩu huynh à! Tôi chỉ đi ngang qua đây mà thôi, lập tức sẽ đi ngay."
Con chó có cơ thể khổng lồ, bộ lông màu nâu của nó giống như đang lóe sáng, nó không ngừng thè chiếc lưỡi màu đỏ tươi thở hổn hển. Tựa hồ cũng không quan tâm lời Dịch Trạch Viễn nói, nó tiếp tục đi lên phía trước vài bước, lớn tiếng sủa.
Dịch Trạch Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ, Âu Tiểu Xuân rời đi đã qua 12 phút.
Tuy bản thân cách xe rất gần nhưng khoảng cách của anh với con chó càng gần hơn, tùy tiện chạy thì không biết ai so với ai càng nhanh hơn đâu.
Anh đã có một bài học đầy máu và nước mắt.
Khi còn nhỏ anh cùng ba đi tới nông thôn. Năm 10 tuổi, có một lần anh đã một mình chạy ra ngoài ngắm nhìn đồi núi, cây cỏ. Kết quả, trên đường đi gặp một con chó nhỏ, cuối cùng bị nó rượt đuổi khắp đồng ruộng. Trong lúc cận kề với nỗi tuyệt vọng thì có một cô bé mang cặp sách đi ngang qua, cô bé ấy đã giúp anh đuổi con chó.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng kể từ đó về sau Dịch Trạch Viễn rất sợ chó.
Anh chậm rãi dịch người, tính toán bắt đầu một cuộc chiến giằng co với con chó. Địch bất động anh cũng bất động, chờ Âu Tiểu Xuân trở lại rồi tính tiếp. Nhưng, không hiểu sao anh lại xui xẻo như vậy nữa, đúng lúc này không biết là ai gọi điện tới, di động trong túi bỗng nhiên vang lên, hoàn toàn đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong ngõ nhỏ.
Trong nháy mắt con chó được kích hoạt.
Nó gần như nhảy dựng lên, lao về phía Dịch Trạch Viễn.
"Chết tiệt!"
Dịch Trạch Viễn cất bước bỏ chạy.
Nếu chạy đi mở cửa xe khẳng định là không kịp, anh lập tức chạy như điên vào sâu trong con ngõ. Những bông tuyết rơi trên đầu vai, giống như vì hình ảnh này mà tô điểm thêm tiết tấu, dịu dàng có tiếng.
N phút qua đi Dịch Trạch Viễn vẫn không thoát khỏi con chó. Anh không nhớ rõ bản thân đã rẽ qua bao nhiêu khúc cua trong con ngõ bí ẩn, chỉ biết trước mặt -- là một bức tường cao không một kẽ hở.
A, đường cùng.
Nỗi tuyệt vọng năm 10 tuổi ấy lại ùa về.
"Mẹ nó, chắc không phải con chó hồi xưa nay đã trưởng thành đấy chứ."
Anh rít gào dưới đáy lòng, chạy lâu như vậy anh cũng đã mệt mỏi, chỉ tiếc con chó phía sau vẫn không có dấu hiệu mệt.
Thực lực giống với con chó năm xưa.
Càng ngày càng gần, Dịch Trạch Viễn tự biết đêm nay xem như không thể tránh khỏi, cũng tự trách bản thân không nghe Âu Tiểu Xuân nói, chân tiện cứ thích chạy loạn. Anh nghẹn đủ một hơi, đang lúc chuẩn bị một hồi quyết đấu với con chó cuồng dã kia--cánh tay đột nhiên bị túm chặt, cả người bị kéo vào bên trong một cánh cửa.
Đóng cửa lại, mái tóc dài xõa trên vai Tô Nghê lọt vào tầm mắt anh. Trong mắt của cô giống như có ngôi sao đang tỏa sáng, những bông tuyết nho nhỏ tô điểm thêm cho khuôn mặt trắng đến loá mắt của cô.
Động tác lôi kéo quá nhanh, Dịch Trạch Viễn đứng không vững, theo quán tính ngã ngay vào lòng Tô Nghê.
Bóng đêm thư thái, tuyết bay lả tả như một làn khói, không tiếng động dừng trên cơ thể hai người, tựa như ảo mộng.
Một lát sau, Tô Nghê rũ mắt nhìn người đàn ông trong lòng, một câu nói lạnh như băng đánh vỡ tất cả ý cảnh: "Làm gì vậy, muốn ăn vạ hả?"