Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 1: Nữ Tráng Sĩ




Tầng 17 tập đoàn Dịch thị, trong một căn phòng nọ, thời gian đã trôi qua 30 phút kể từ khi Dịch Trạch Viễn bị ba của mình gọi tới.

Anh ngoáy ngoáy lỗ tai, tựa như không kiên nhẫn: "Ba à, nói lâu như vậy ba mệt không? Ba có cần uống ngụm trà để thông giọng không?"

"Mệt?" Đáy mắt Dịch Thiệu Lễ tràn ngập tức giận không thể nào che dấu. Ông cầm lấy văn kiện trên bàn ném lại đây, ngón tay chỉ vào Dịch Trạch Viễn: "Lần này nếu không phải vừa lúc gặp được chú Triệu làm nhiệm vụ gần đó, ba cũng không biết con sẽ bị người ta đánh chết như thế nào nữa."

"Ba --" Dịch Trạch Viễn nhanh nhẹn nhảy lên sofa, bất đắc dĩ giải thích: "Là lão nhị Đinh gia chọc phiền toái, con với cậu ta có hẹn với nhau nhưng bất ngờ gặp phải chuyện này. Con xui xẻo không được sao, ba mắng con làm gì? Con trai của ba tuyệt đối là một công dân tốt, hơn nữa --"

Anh nhích người về phía trước, cười lấy lòng ba mình: "Chẳng phải chú Triệu cũng đã khen con đấy à, tay không giúp bọn họ bắt được hai người."

"Không có lấy một ngày yên bình." Dịch Thiệu Lễ đặt mông ngồi xuống ghế, cầm lấy ly trà thư ký vừa pha uống hai ngụm, ngữ khí hơi dịu xuống: "Lần này mạng của con coi như lớn."

"Vâng vâng vâng, đều là nhờ phúc của ba." Dịch Trạch Viễn khen lấy khen để, trông cậy vào việc ông nghe xong sẽ vui vẻ, như vậy thì mình cũng có thể thoát thân, coi như một điều nhịn chín điều lành.

Nhấp ngụm trà, Dịch Thiệu Lễ suy nghĩ một lát rồi buông chén trà xuống. "Lần này con may mắn tránh thoát một kiếp, đồng thời cũng giúp ba nghĩ ra được một chủ ý."

"Hả?" Dịch Trạch Viễn không chút để ý: "Chủ ý gì?"

"Ba sẽ bảo bộ phận nhân sự tuyển cho con một vệ sĩ-- ở bên cạnh bảo vệ con."

"???"

Dịch Trạch Viễn cho rằng mình nghe nhầm rồi, từ trên sofa ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn Dịch Thiệu Lễ ước chừng một phút đồng hồ mới hoàn hồn: "Không phải chứ! Ba à, ba đang đùa con phải không? Dịch Trạch Viễn là con đây mà phải cần vệ sĩ khi ra cửa hả? Nói ra ngoài ba cũng không sợ mất mặt?"

Anh tốt xấu gì cũng là Phó tổng của Dịch thị, tuy không tính là một người đàn ông cơ bắp nhưng cũng là một người có thân hình rắn chắc nhờ tập luyện thường xuyên, lấy dáng người như anh khi đánh nhau đối phương cũng phải do dự, sao có thể lưu lạc đến mức cần người bảo vệ.

Dịch Thiệu Lễ mắng anh: "Mất mặt còn hơn mất mạng. Ai bảo con cả ngày chỉ biết gây chuyện."

"Con..." Dịch Trạch Viễn nghẹn lại, quả thật -- lấy những "hành động" của anh gần đây đúng là không thể nào phủ nhận.

Tháng trước ở quán bar, vì không quen nhìn một đám người làm khó một cô gái bán rượu, anh lập tức thay người giải vây. Kết quả cùng đối phương không hợp ý liền đánh nhau, tuy không phải anh ra tay trước nhưng cuối cùng vẫn đánh người ta gãy mấy cái răng, sau đó thì bị mời vào cục cảnh sát uống trà, còn chuyện tối hôm qua quả thật là nằm không cũng trúng đạn. Lão nhị Đinh gia chọc nợ phong lưu bị người ta tính sổ, anh không thể nhìn thấy bạn bè bị đánh mà còn bỏ chạy, bởi vậy lại đi cục cảnh sát uống trà thêm hai giờ. Khi đó Dịch Thiệu Lễ nhận được điện thoại đã tức giận tới mức huyết áp tăng cao.

"Con cái gì mà con, vẫn muốn phản đối?"

"Không phải, ý của con là --" Dịch Trạch Viễn cực lực muốn giải thích, nhưng khóe mắt thoáng nhìn thấy thuốc hạ huyết áp của Dịch Thiệu Lễ trên bàn, do dự vài giây cuối cùng vẫn nuốt lời trong miệng xuống.

Thôi vậy, vì để thể xác và tinh thần của ba thân yêu không phải chịu tàn phá, có thể khỏe mạnh dưỡng lão, vậy ông nói cái gì thì cứ nghe cái đó đi, nhưng dùng hay không đấy là chuyện của anh.

"Được được được, mọi chuyện đều do ba định đoạt." Dịch Trạch Viễn nhún vai, chẳng hề để ý: "Không có việc gì nữa thì con đi đây."

"Về văn phòng chờ đi, vệ sĩ của con hôm nay sẽ tới làm việc."

"..."

Động tác thật đủ nhanh.

Dịch Trạch Viễn không lên tiếng, gật đầu ra khỏi văn phòng.

Vừa ra khỏi cửa, trợ lý tâm phúc là Âu Tiểu Xuân đi tới: "Sếp à, Đinh thiếu gia vừa gọi điện thoại tới. Anh ta nói bây giờ đang ở Space mở hào bao, hỏi anh có đi không?"

"Bây giờ?" Dịch Trạch Viễn nhìn đồng hồ: "Ban ngày ban mặt, 3 giờ chiều?"

"Đúng vậy, anh ta nói cái gì mà chúc mừng sống sót sau hoạn nạn?"

"...Có bệnh???" Dịch Trạch Viễn cạn lời, suy nghĩ vài giây: "Cậu lái xe đi, tôi phải đưa thuốc cho tên tiểu tử này."

"Chuyện này, đợi lát nữa đi." Âu Tiểu Xuân mỉm cười đứng trước mặt anh: "Anh phải về văn phòng một lát đã."

"Vì sao?"

"Ông chủ lớn bảo đã tìm cho anh một vệ sĩ, người kia giờ đang chờ ở văn phòng." Âu Tiểu Xuân nhìn bốn phía, áp tay lên miệng, nhỏ giọng lộ ra tin tức vừa nghe ngóng được: "Nghe nói là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của trường Đại học thể dục, đai đen tứ đẳng TaeKwonDo, bộ dáng rất lợi hại."

Sinh viên?

Dịch Trạch Viễn nghĩ rằng, lấy nhân mạch và phong cách hành sự của Dịch Thiệu Lễ chắc chắn ông sẽ tìm một đại ca nào đó trong xã hội, không nghĩ tới lần này ông hành sự rất văn minh. Hoàn toàn làm theo quy trình chính quy để thông báo tuyển dụng.

Nhưng nếu là sinh viên vừa tốt nghiệp vậy càng dễ đối phó rồi.

"Cậu đi đi, nói với người kia tôi đang mở họp. Bảo anh ta thích làm gì thì làm."

"Nhưng ông chủ lớn đã dặn tôi phải nhìn chằm chằm anh sắp xếp vị trí cho người kia."

Trước khi khuôn mặt Dịch Trạch Viễn biến sắc, Âu Tiểu Xuân vội vàng trấn an: "Để tôi nói cho anh một chuyện, đảm bảo anh nghe xong tuyệt đối có thể hạ hỏa."

Dịch Trạch Viễn không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo, cho anh ta một ánh mắt ý bảo nói tiếp.

Âu Tiểu Xuân tới gần, hạ giọng nói: "Người vệ sĩ kia-- là con gái."

"..." Dịch Trạch Viễn kinh ngạc xoay người, khó tin đến mức giọng nói cũng phải đề cao: "Con gái?"

Anh lập tức nhớ lại lời miêu tả vừa rồi của Âu Tiểu Xuân: Sinh viên loại giỏi trường Đại học Thể dục, cao thủ Tae Kwon Do, có thể hạ gục những người đàn ông đưa ra lời mời thách đấu. Những từ ngữ mấu chốt đều được dùng trên người một cô gái--

Hình ảnh một nữ hán tử có cơ bắp chắc nịch, dáng người cao lớn, uy mãnh, nhảy vào trong đầu Dịch Trạch Viễn. Chưa gặp mặt nhưng anh đã mãnh liệt cảm nhận được sự mạnh mẽ và hào quang của đối phương.

Sự khó chịu bắt đầu lan tỏa trong lòng-- làm phó tổng của một tập đoàn lớn, tuổi trẻ, thân thể cường tráng, thế nhưng muốn anh mỗi ngày ra vào đều có một người phụ nữ đi theo sau mông. Nếu chuyện này truyền ra ngoài anh làm sao có thể lăn lộn trong cái vòng này nữa đây.

Nghĩ Dịch Trạch Viễn anh không cần mặt mũi hả?

Âu Tiểu Xuân thấy biểu tình bực bội của anh, tận tình khuyên bảo: "Đây là tình yêu của người cha già dành cho con cái, anh vẫn nên đón nhận thì hơn."

Dịch Trạch Viễn hít sâu vài lần, tựa hồ muốn nỗ lực tiêu hóa loại hít thở không thông này, một lát sau bất đắc dĩ vẫy tay: "Bỏ đi! Để tôi xem bộ phận nhân sự đã mời được nhân tài nào đến cho mình."

Văn phòng của anh ở tầng 15, thang máy chạy xuống dưới. Khi vừa bước ra khỏi thang máy, thông qua cánh cửa kính anh đã nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang ngồi trong văn phòng.

Dừng bước chân, anh muốn thông qua bóng dáng kia để phác họa ra bộ dáng của nữ vệ sĩ, nhưng ngoại trừ chiếc áo màu xám thì anh không thể xác định được chi tiết nào.

Âu Tiểu Xuân đi theo phía sau, thấy anh hình như có chút do dự, lại tiến lên trấn an: "Sếp à, nghĩ thoáng một chút, đây là tình yêu của một người cha già..."

"Cút." Dịch Trạch Viễn tức giận, trong lòng nghẹn muốn chết. Nhìn bóng dáng trong văn phòng cổ họng anh giống như bị tắc nghẽn.

Người ta thì từ trên trời rơi xuống một Lâm muội muội, còn anh lại được ông trời ban cho một nữ tráng sĩ, thái sơn áp đỉnh, có thể áp chết mình.

Biết chuyện đã định thì không có biện pháp thay đổi, Dịch Trạch Viễn thở một hơi tràn ngập bi thương, sửa sang cổ áo, vuốt lại tâm tình rồi bình tĩnh đẩy cửa ra.

Người bên trong rất nhanh lọt vào tầm nhìn của anh, nhưng cũng chỉ là một cái bóng lưng. Bước chân của anh dừng lại.

Không có loại khí chất mạnh mẽ như trong tưởng tượng, cái anh nhìn thấy đầu tiên là một thân hình thon gọn--

Đây là một cô gái trẻ tuổi mặc

bộ đồ thể thao màu xám, tóc buộc đuôi ngựa.

Cảnh tượng ngoài ý muốn bất ngờ xuất hiện trước mắt khiến Dịch Trạch Viễn có chút choáng váng, thậm chí anh bắt đầu suy nghĩ lại xem Dịch Thiệu Lễ nói với mình đến tột cùng là bảo tiêu hay là bảo mẫu, là mình nghe nhầm hay đã đi nhầm phòng rồi?

Còn chưa nghĩ ra đáp án, cô gái kia đã nghe tiếng quay đầu lại --

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, rất nhanh cô đã đứng lên, hiện ra dáng người vô cùng tốt:

"Chào Dịch tổng, tôi là Tô Nghê."

Giọng nói Tô Nghê rất nhẹ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại làm người cảm nhận được ý chí kiên định.

Tay cô duỗi tới đây, Dịch Trạch Viễn có vài giây bối rối --

Từ từ, cô gái trước mắt là vệ sĩ tương lai của anh?

Đùa gì vậy?

Thoáng đánh giá có thể thấy Tô Nghê ước chừng cao 1m68, cơ thể bên dưới chiếc áo thể thao thoạt nhìn vẫn chưa đến 60kg, nữ hán tử trong tưởng tượng đột nhiên biến thành cô gái nhỏ nhu nhu nhược nhược.

"Cô là, vệ sĩ?" Dịch Trạch Viễn bán tín bán nghi duỗi tay nắm lấy tay cô.

"Đúng vậy! Dịch tổng, có vấn đề gì không?"

"Ồ! không không không, không có."

Không biết vì lý do gì, khi nhìn cơ thể nho nhỏ của cô Dịch Trạch Viễn nhịn không được muốn cười.

Anh nỗ lực bảo trì bộ dáng nghiêm túc đi tới chỗ ngồi của mình, lúc lướt qua Tô Nghê anh thoảng thoảng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Mùi hương này khiến cho bước chân của Dịch Trạch Viễn bỗng chậm mất một nhịp, có đoạn ký ức hỗn loạn chồng chéo lên nhau. Nhưng cẩn thận nghĩ thì không biết cảm giác giống như đã từng quen biết này từ đâu mà đến.

Có lẽ là ảo giác, anh nghĩ.

Ngồi xuống chiếc ghế mềm, Dịch Trạch Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Nghê. Lần này anh cẩn thận đánh giá cô từ đầu đến chân, giống như đang nỗ lực tìm kiếm một vài đặc điểm phù hợp với danh xưng "vệ sĩ" kia.

Mái tóc màu đen buộc đuôi ngựa, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn không trang điểm, bộ đồ thể thao kiểu cũ thật sự không hề phù hợp khi xuất hiện ở nơi chuyên về thời trang sang trọng như tập đoàn Dịch thị.

Toàn thân nếu nhất định phải có, vậy thì khuôn mặt tràn đầy khí chất lạnh lùng kia có vài phần giống với một người vệ sĩ.

Nhưng khí chất thì có dùng được không?

Cho nên, Dịch Trạch Viễn bước đầu phân tích -- cô gái này hơn phân nửa chính là bình hoa.

Anh nhẹ nhàng thở ra, dựa lưng vào ghế, bắt đầu đùa nghịch chiếc bút trong tay, mắt nhìn Tô Nghê, tùy ý nói: "Được rồi! Tôi đã biết, bây giờ cô có thể tan ca."

"???" Tô Nghê hơi nhíu mi: "Dịch tổng, tôi vừa đi làm."

"Hôm nay tôi sẽ ở công ty mở họp, nơi này rất an toàn. Lúc nào tôi ra ngoài xã giao cô hãy xuất hiện."

Nói xong, Dịch Trạch Viễn tùy tiện cầm mấy phần văn kiện làm bộ phải rời khỏi phòng. Tô Nghê ngay sau đó hiểu ý, đứng lên, ngữ khí bình thản: "Được, tôi hiểu rồi."

Đi ra khỏi văn phòng, Dịch Trạch Viễn nhanh chóng cho Âu Tiểu Xuân một ánh mắt, hai người một trước một sau rời đi.

***

"Anh cứ như vậy bảo cô ta tan ca?"

Ở bãi đỗ xe, Âu Tiểu Xuân vừa khởi động ô tô, vừa không cam lòng nói: "Sếp à, bây giờ tôi từ chức rồi nhận lời mời làm vệ sĩ của anh còn kịp không? Khoản tiền này cũng quá dễ kiếm rồi"

"Cút đi." Dịch Trạch Viễn dựa vào ghế, lười nhác đáp lại: "Chẳng phải cậu đã khuyên tôi, đây là phần tình yêu của người cha già, tôi nên vui lòng đón nhận. Nhưng tôi CMN không tiếp nhận nổi."

Từ chỗ để đồ anh cầm lấy một chai nước khoáng, ngửa đầu uống hai miếng, giọng nói lộc cộc: "Với cơ thể nhỏ bé của cô ta mà muốn bảo vệ tôi, tay gầy chân nhỏ. Tôi không phải bảo vệ cô ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi, sớm tan ca sớm xong việc. Qua đoạn thời gian này cậu thay tôi tìm một lý do rồi sa thải cô ta, cứ nói --"

"Đợi, đợi một lát, sếp ơi--"

Âu Tiểu Xuân bỗng nhiên cắt ngang lời của anh, dùng sức dụi dụi mắt: "Anh nói cô gái kia mặc bộ đồ thể thao màu gì cơ?"

Dịch Trạch Viễn không chút để ý, đưa nước lên miệng. "Màu xám, sao vậy?"

Âu Tiểu Xuân lập tức phanh xe, đôi tay run run vươn ra, chỉ về hướng nhất định.

Đúng lúc đang là thời gian đi làm, bãi đỗ xe không có ô tô ra vào, dọc đường xe chạy nhìn không sót gì. Chỗ lối ra cách bọn họ 100m có một bóng người yên lặng đứng đó.

Nói đúng ra là một bóng người gầy yếu mặc bộ đồ màu xám, thẳng tắp đứng đó.

Ánh sáng phản quang chiếu vào người nọ, tuy gương mặt mơ hồ nhưng Dịch Trạch Viễn vẫn biết rõ người kia là ai.

Ngụm nước trong miệng anh lập tức phun ra, sặc đến yết hầu sinh đau: "Sao cô ta lại ở đây?"

Âu Tiểu Xuân buông tay: "Tôi cũng muốn biết..."

Xe bị buộc tắt máy, dừng ở giữa đường. Chưa kịp truy cứu là ai tiết lộ hành tung họ đã nhìn thấy Tô Nghê lấy tư thái không được phép cự tuyệt từng bước đến gần. Một đôi chân thon dài tựa như đang hành tẩu trên đầu quả tim Dịch Trạch Viễn, khiến anh mất hết cả tự tin.

Thẳng đến khi cô đứng ở cạnh xe gõ gõ cửa.

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh ba giây.

Lời nói dối của ông chủ bị bắt ngay tại chỗ, quả thực xấu hổ đến mức muốn chảy máu.

Dịch Trạch Viễn bị tiếng gõ "cốc cốc" làm cho nổi da gà toàn thân, đại não trống rỗng. Anh vừa định nói đánh chết cũng đừng mở cửa thì Âu Tiểu Xuân đã tích cực nhấn nút điều khiển.

...Chết tiệt.

Dịch Trạch Viễn thầm mắng một tiếng, theo bản năng dịch người sang bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng, yết hầu lăn lộn. Lúc này cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống.

Tô Nghê cong lưng, tay chống lên mái cửa sổ nhìn anh: "Dịch tổng, đi đâu vậy?"