Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 998: Chà, không đúng rồi!




"Hở? Ngươi chờ.."

Không đợi Tôn Tử Mi phản ứng lại, Tô Bạch đã sớm vòng xuống núi.

Đối với Tô Bạch.

Nếu như không phải vì phép lịch sự, thì tiếng chào hỏi này hắn cũng lười nói.

Dù sao giờ mình cũng thành người của đại nhân.

Khúm núm với người khác, chẳng phải làm mất uy danh của đại nhân sao.

Hơn nữa nói.

Trên phiến đại lục này, cũng lấy võ vi tôn.

Thực lực của hắn bây giờ đã cách xa Đại trưởng lão.

Nếu thực sự tỷ thí một phen, e rằng mình chỉ cần đánh rắm một cái cũng làm Đại trưởng lão kia mất nửa cái mạng.

Nhớ lại ngày trước.

Đại trưởng lão luôn bày vẻ diễu võ giương oan với những tạp dịch giống mình.

Cái loại xem mình như cỏ rác, ánh mắt lạnh nhạt không chút tình cảm, cả đời này Tô Bạch không thể nào quên.

Cho dù em gái hắn bệnh nặng hấp hối, quỳ trước mặt cầu xin thì Đại trưởng lão vẫn chưa từng bố thí nửa viên thảo được cho hắn.

Với thực lực của Tô Bạch bây giờ.

Hắn không định tính sổ, ăn miếng trả miếng đã coi như là lòng dạ rộng lượng.

Mà Tô Tử Mi lúc này, đợi khi Tô Bạch hoàn toàn biến mất phía sau, mới lấy lại tinh thần.

Hắn giận dữ hỏi: "Có nhớ mặt mũi tên tạp dịch vừa rồi không?"

"Nhớ ạ!" Tiểu đệ tử trả lời ngay lập tức.

"DỊP "Trở về, có lật tung toàn bộ đám tạp dịch cũng phải bắt tên kia lại cho lão phu."

"Để hắn biết được, thế nào là tôn ti trật tự, thế nào là sức mạnh tối cao!"

"Đệ tử nhớ kỹ"

"Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ làm cho cái tên đui mù này phải ghi nhớ thật kỹ!"

Tiểu đệ tử liên tục bảo đảm.

Tôn Tử Mi gật đầu hài lòng.

Chợt ngoắc tay nói: "Đi thôi, vi sự mang ngươi lên núi rèn luyện trước đã, để ngươi hiểu được đại yêu đáng sợ như thế nào một chút!"

"Chờ ngươi đi sâu vào trong sơn mạch thì sẽ biết ngay tại sao vi sư nói cái tên tiểu tạp dịch kia chó ngáp phải ruồi."

"Sâu trong núi, ngươi khó mà tưởng tượng ra kinh khủng thế nào đâu!

Nghe được lời này, tiểu đệ tử kia đột nhiên lại căng thẳng.

Hắn lắp ba lắp bắp hỏi: "Sư tôn, hay, không thì ngày khác chúng ta lên núi đi..."

"Có vi sư đây, ngươi sợ cái gì?"

Tôn Tử Mi bất mãn cau lông mày lại, nhưng vẫn an ủi: "Ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta không đi vào nơi sâu nhất, sẽ không gặp phải mấy loại đại yêu Chân Tiên, vi sư hiển nhiên có thể bảo vệ ngươi chu toàn!"

Sau khi nói xong, lập tức cưỡng ép kéo lấy tiểu đệ tử, chạy nhanh như bay về phía sâu trong sơn mạch.

Chờ sau khi đi vào không xa, Tô Tử Mi mở miệng cảnh cáo lần nữa.

"Đồ nhi à, bây giờ chúng ta đã đến gần nơi sâu trong sơn mạch, bất cứ lúc nào cũng có thêt gặp phải đại yêu Nhật Nguyện tiên cảnh, cũng có khả năng đụng mặt đại yêu thú Chân Tiên cấp bậc thông thường, ngươi cần phải theo sát vi sư!"

Tiểu đệ tử nghe vậy, vội vàng nắm lấy góc áo của hắn.

Sắc mặt trắng bệch nhìn xung quanh, sợ bị đại yêu đánh lén.

Nhưng mà.

Cho dù sư đồ hai người tiếp tục đi sâu hơn một đoạn, vẫn không gặp được bất kỳ con đại yêu nào.

Đừng nói là đại yêu Chân Tiên, kể cả yêu thú Nhật Nguyệt tiên cảnh cũng không thấy bóng dáng.

"Không đúng rồi..."

Tôn Tử Mi dừng bước, cau mày trầm tư.

Bình thường mang đệ tử vào thâm sơn rèn luyện, thậm chí không cần phải đi sâu đến tận đây cũng đã gặp ít nhất ba, năm con đại yêu Chân Tiên.

Nhưng lần này bọn họ đi sâu tới đây, ngay cả sợi lông cũng không phát hiện?

Tình huống này là sao?

Không giống với nghi hoặc của hắn, lúc này tiểu đệ tử bên cạnh Tôn Tử Mi hoàn toàn thả lỏng.

Hắn chỉ vào con chuột lén lút đi qua không xa, cười đùa hỏi: "Sư tôn, đây chính là "đại yêu" ngài nói sao? Xem ra cũng rất nguy hiểm, lớn hơn nhiều so với chuột trong tông môn chúng ta!"

"Tên hỗn láo!"

Bàn tay Tôn Tử Mi đánh lên cái ót của hắn.

Hùng hổ nói: "Là do ngươi chó ngáp phải ruồi, nhưng hôm nay vi sư không thể không cho ngươi biết thế nào là đại yêu!"

Trong lúc nói chuyện.

Túm lấy tiểu đệ tử, dùng hết tốc lực bay vút về phía thâm sơn.

Một mạch.

Tôn Tử Mi bay thẳng đến trung tâm sơn mạch.

Ổ nơi này.

Đừng nói là yêu thú Chân Tiên thông thường, đến cả yêu thú Chân Tiên tầng thứ năm trở lên cũng tuyệt đối không hiếm thấy.

Nếu là bình thường, dù một mình căn bản Tôn Tử Mi cũng không dám đi sâu vào đây.

Nhưng mà.

Hôm nay khá là kỳ lạ.

Đoạn đường đi tới đây, toàn bộ mạch sơn đều yên tĩnh.

Giống như là hôm nay toàn bộ yêu thú trong Địa Long Sơm Mạch, tất cả đều nghỉ phép hết, đến một cọng lông cũng không thấy.

"Con mẹ nó rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì! ?"

Tôn Tử Mi tức giận cực kỳ.

Hắn cho rằng mình thân là sư phụ uy nghiêm, lại nhận lấy cú sốc trước giờ chưa từng có.

Lúc trước mỗi ngày đều thề nói cảnh cáo đệ tử.

Đi vào thâm sơn, thập tử vô sinh.

Trong sơn mạch, yêu thú tung hoành.

Nhưng bây giờ thì sao?