Đều sắp trở thành dạo chơi dã ngoại.
Cái này còn rèn luyện cái rắm gì!
Mình trong lòng đệ tử, chẳng phải sắp biến thành trò cười rồi sao?
Như nhìn ra Tô Tử Mi đang khó xử, tiểu đệ tử cười gượng một tiếng.
Mở miệng nịnh nọt nói: "Sư tôn, không thì chúng ta về trước đi.
Yêu thú trong sơn mạch, chính vì kiêng kị thực lực của sư tôn ngài, nên mới không dám xuất hiện, tất cả đều trốn đi rồi!"
"Hửm?" Tôn Tử Mi nhướng mày.
Thực lực hắn bao nhiêu cân lượng, chính hắn cũng tự rõ, những con đại yêu kia nào có khả năng sẽ sợ hắn?
Sau khi nịnh nọt tâng bốc, tiểu đệ tử khẩn trương ngay lập tức.
Vội vàng hấp tấp giải thích nói: "Sư tôn, ý đệ tử là, ngài nói rất đúng, đại yêu trong núi thực sự quá đáng sợ... Đệ tử từ trước đến nay đúng là chưa từng nhìn thấy yêu thú nào đáng sợ như vậy!"
Trong lúc nói chuyện, lại thêm một con chuột lớn yên lặng không tiếng động chạy bên cạch hắn vội vàng nhảy qua...
Tiểu đệ tử tuỳ ý đá một cước bay thật xa.
Hắn không nói như vậy còn ổn.
Sau khi Tôn Tử Mi nghe xong, lại càng cảm thấy chói tai.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ ngươi cho rằng, lão phu đang cố ý hù doạ ngươi hay sao?
Ngay tức khắc.
Tôn Tử Mi túm lấy đệ tử thêm lần nữa, bay vút đến một nơi.
Hắn biết, ở gần thâm sơn có một sơn động, là nơi ẩn cư của một con Tam Nhãn Yêu Hùng có tu vi Chân Tiên tầng thứ tư.
Nếu là bình thường.
Hắn tuyệt đối không dám liều mạng tới gần đó.
Cho dù thực lực hắn cũng là Chân Tiên tầng thứ tư, nhưng nếu gặp con Tam Nhãn Yêu Hùng thì liền rơi vào thế bất lợi.
Nhưng hôm nay.
Để dạy dỗ đệ tử, cũng vì bảo vệ sự uy nghiêm của sư phụ đây.
Hắn liều mạng.
"Con Tam Nhãn Yêu Hùng kia không có khả năng cũng biến mất đúng chứ?
"Lát nữa ngươi nhìn thấy con yêu hùng kia, không doạ cho ngươi Ị?
tè ra quần thì lão sư quỳ xuống bái ngươi làm thầy Hắn túm lấy đệ tử, dè dặt đi tới trước sơn động.
Chỉ có điều.
Chờ hắn chăm chú nhìn về phía sơn động xem xét, lập tức trợn tròn mắt.
Giờ phút này trong sơn động trống không.
Nào có bóng dáng của Tam Nhãn Yêu Hùng?
Tôn Tử Mi lập tức hoảng loạn.
Cái con kia trăm ngàn năm như một, ẩn cư trong hang tu luyện thành yêu hùng, sao mà cũng không gặp vậy?
Hôm nay hắn cảm thấy mình bị khắp nơi nhắm đến.
Dường như trời xanh đang cố tình gây khó dễ cho hắn.
Chẳng lẽ thật sự muốn mình bái tiểu đệ tử này làm vi sư hay sao?
Hắn không tin có quỷ.
Thử đi vào trong sơn động thăm dò.
cẩn thận quan sát một phen, nháy mắt sắc mặt thay đổi lớn.
Chỉ thấy trong sơn động này, vậy mà đầy lông của con Tam Nhãn Yêu Hùng kia.
Thân là một con đại yêu vài vạn năm, sao lại có khả năng rụng lông?
Nhất là trên mặt đất lưu lại hai vết cắt thật sâu, tựa hồ do móng vuốt Tam Nhãn Yêu Hùng kia để lại.
Nhìn theo hướng vết cắt kia, giống như con Tam Nhãn Yêu Hùng kia bị sinh vật cường đại nào đó kéo đi.
"Con Tam Nhãn Yêu Hùng này, trong toàn bộ Địa Long Sơn Mạch cũng có thể coi là đứng đầu một núi, ai lại có thể kéo Tam Nhãn Yêu Hùng đi?"
Ngay lúc Tôn Tử Mi chấn động, tiểu đệ tử chỉ vào một khối răng nanh to lớn, hoảng hốt mở miệng: "Sư tôn, ngươi xem cái gì đây?"
Tôn Tử Mi nghe xong tới nhìn, lúc này mới phát hiện, cái này đúng là răng nanh của con Tam Nhãn Yêu Hùng kia, phía trên còn dính từng tia máu!
"Tam Nhãn Yêu Hùng thật sự bị kéo đi rồi! ?"
Ấn đường Tôn Tử Mi như sấm sét giữa trời quang.
Phát hiện trước mắt làm hắn không thể không tin sự thật này.
Lúc này tiểu đệ tử, cuối cùng cũng sâu sắc nhận ra, hoá ra sư tôn thật sự không có lừa hắn.
Đại yêu trong núi sâu thật sự quá đáng sợ.
Chỉ là khối răng nănh phía trên, lờ mờ phát ra uy lực, làm hắn không rét mà run.
Nếu như thấy Tam Nhãn Yêu Hùng chân chính, chẳng phải bị doạ đến mức tè ra quần luôn sao?
Nhưng mà, càng làm cho hắn sợ hãi, chính là thứ có thể tuỳ tiện đánh bại Tam Nhãn Yêu Hùng, xong còn mạnh mẽ kéo đi.
Thứ kia mà xuất hiện trước mặt mình, e rằng mình không khác gì sâu kiến.
Bỗng dưng.
Tôn Tử Mi vỗ tay một cái, chợt kêu lên: "Lão phu hiểu rồi!"
Trong mật thất Bách Luyện Tông.
Ổ đây hào quang lưu chuyển, khí tức phun trào.
Vẻ mặt Thi Thanh Vũ trắng bệch ngồi xếp bằng dưới đất, mắt nhắm, cả người bốc lên khí tức. Mặc dù sắc mặt nàng tái nhợt, thế nhưng ngũ quan bày ra lại xinh xắn không kém chút nào, ngược lại nhìn nhiều hơn một chút là một kiểu đẹp khác.
Mà phía sau nàng, một bóng người áo đen cũng đang ngồi xếp bằng.
Hai tay người áo đen chạm vào sau lưng Thi Thanh Vũ, bên trong truyền vào sức mạnh cuồn cuộn không ngừng.
Chỉ có điều lúc này người áo đen đã sớm lột miếng che trên đầu xuống, một mái tóc thanh lệ xoã xuống vai, tóc dài, cũng là một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, so với Thi Thanh Vũ không kém hơn bao nhiêu.