Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 997: Đại yêu Chân Tiên.




"Chỉ khi tự mình cảm nhận, mới biết được bản thân nhỏ bé như thế nào, rồi từ nay mới chịu khắc khổ tu luyện. Trong tương lai đi hành tẩu giang hồ cũng thêm phần cẩn thận hơn."

Đệ tử kia vẻ mặt cung kính: "Kính nghe theo lời dạy của ân sư!"

Hắn lại lập tức nịnh nọt: "Đệ tử đúng là may mắn ba đời mới được nhận vào môn hạ của Đại trưởng lão ngài, mới có được cơ hội ren luyện hiếm có này"

"Lời ngươi nói không sai!"

Sống lưng Tôn Tử Mi ưỡn một cái, bày ra vẻ mặt phong phạm cao nhân: "Toàn bộ tông môn, ngoại trừ tông chủ ra, chỉ có lão phu dám mang đệ tử đi sâu vào trong hậu sơn!"

Nói đến đây, hắn lại nghiêm túc dặn: "Ngươi nhớ cho kỹ, trừ những lúc vi sư mang ngươi lên núi, lúc khác ra ngươi không được bất chấp đi lên, nghe rõ chưa?"

Đệ tử kia ra sức gật đầu.

Sau đó lại tò mò hỏi: "Sư tôn, yêu thú bên trong hậu sơn thật sự đáng sợ như vậy sao?"

Tôn Tử Mi nói: "Hậu sơn phía sau tông môn của chúng ta được nối liền với Địa Long Sơn Mạch!"

"Sâu trong sơn mạch, đừng nói là yêu thú Nhật Nguyệt tiên cảnh, đến yêu thú Chân Tiên cũng không hiếm thấy!"

"Không chỉ với loại đệ tử như ngươi, đến trưởng lão tông môn đi sâu vào đây cũng khó mà sống sót, làm thức ăn ngon trong miệng mấy con đại yêu kia"

"Mỗi năm, tông môn chúng ta đều có ít nhất năm mươi tên đệ tử mất tích hoàn toàn ở hậu sơn"

"Thậm chí ít lâu sau trưởng lão vào núi để kiếm đệ tử, cũng không ít người không thể trở về."

Tiểu đệ tử nghe xong cả người bị doạ cho giật mình.

Vẻ mặt thấp thỏm hỏi: "Đáng sợ như vậy sao?"

Tôn Tử Mi nghiêm túc gật đầu.

"Nào chỉ có như vậy."

Vì để đệ tử thêm ấn tượng, hắn bổ sung thêm: "Nghe nói sâu bên trong Địa Long Sơn Mạch, còn có lão yêu tu hành vượt qua cả Chân Tiên tầng thứ năm!"

"Nếu gặp phải loại kia, đến cả sư tôn ta cũng sợ tự lo không xong.

Đến lúc đó ngươi tự cầu phúc đi!"

Tiểu đệ tử nghe xong, bị hù doạ đến không nói nên lời.

Thấy hắn bị doạ đến nỗi mặt vàng như tờ giấy, Tôn Tử Mi mỉm cười, an ủi: "Ngươi cũng không nên quá lo lắng, chỉ cần không vào trong Địa Long Sơn Mạch thì sẽ không gặp mấy lão yêu Chân Tiên kia."

"Chỉ là...

Giọng hắn xoay chuyển: "Chỉ là sào huyệt thần điểu Thất Thải Hắc Ô của tông môn chúng ta cách đây không xa, ngươi không nên tuỳ tiện đến gần nơi đó, tránh làm phiền lão nhân gia kia thanh thu"

"Nếu chọc giận thần điểu thì sư tôn ta cũng không cứu ngươi được, nghe rõ chưa?"

"Đệ tử đã rõ!"

Tiểu đệ tử liên tục gật đầu.

Chuyện Thất Thải Hắc Ô, hắn đương nhiên hiểu được rõ ràng.

Đó là sự tồn tại so với đại yêu Chân Tiên bình thường còn kinh khủng hơn!"

Thậm chí khoảng thời gian trước còn nghe được thần điểu kia đi sâu vào trong núi, bắt được một đại yêu Chân Tiên, lấy làm thức ăn.

Tôn Tử Mi gật gù, nhắc nhở thêm lần nữa: "Dù sao tiểu tử ngươi nhớ kỹ cho lão phu! Tuyệt đối không được đi vào một mình! Bằng không thập tử vô sinh!"

"DạP Tiểu đệ tử gật đầu liên tục.

Nhưng mà.

Ngay khi sư đồ hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía núi sâu.

Thấy trước mắt một thiếu nên trắng nõn đi xuống.

Trên người thiếu niên mặc đồ tạp dịch của Bách Luyện Tông.

Tuy quần áo cũ nát, nhưng lại không nhuốm bụi trần. Đi trên đường cũng nhanh như bay.

Nhìn thấy dáng vẻ kia, rõ ràng mới từ trên núi xuống.

Thấy thế, sư đồ hai người ngây ngốc tại chỗ.

"Sư tôn, không phải ngài nói hậu sơn cực kỳ nguy hiểm sao, cho dù là trưởng lão đi vào cũng vô cùng nguy hiểm mà?"

Tiểu đệ tử chết lặng chỉ chỉ Tô Bạch, khó hiểu hỏi: "Vậy tiểu tạp dịch này sao có thể còn sống đi ra được vậy?"

"Việc này... khụ khụ...

Gương mặt già nua của Tôn Tử Mi đỏ lên, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.

Việc này quá vô lý!

Tiểu tạp dịch này ở đâu ra, dám tự tiện đi vào trong núi.

Mà nói vào cũng đã vào, sao lại có thể tốt đẹp không chút tổn hại nào đi ra được đây?

Khiến cái mặt già của hắn phải để nơi nào?

Suy tư hết lần này tới lần khác, hắn chỉ đành ấp úng nói: "Trùng hợp! Đây nhất định là trùng hợp!"

"Tên tiểu tạp dịch này quá may mắn, không gặp phải con yêu thú nào, ngươi không thấy quần áo hắn vẫn còn nguyên không chút hư hại sao, hiển nhiên vì không gặp bất kỳ nguy hiểm nào"

Nói đến đây, hắn cuối cùng cũng tìm được cớ. Lần nữa bày ra vẻ uy nghiêm của sư tôn.

Sắc mặt nghiêm nghị nhắc nhở tiểu đệ tử: "Không phải mỗi lần lên núi đều gặp vận khí cứt chó này, ngươi hiểu chưa?"

Tiểu đệ tử cứng nhắc gật đầu: "Đệ tử đã hiểu"

Thấy đệ tử dường như không thực sự tin tưởng lời giải thích của mình, đúng lúc tiểu tạp dịch kia đi ngang qua, tính đưa tay gọi đối phương tới, hỏi kỹ một phen.

Nhưng mà.

Tôn Tử Mi vừa mới đưa tay lên.

Tiểu tạp dịch Tô Bạch sượt qua người hắn.

Chỉ hơi gật gật đầu một cái với hắn, nói một tiếng: "Chào trưởng tk lão", rồi nghênh ngang rời đi.