Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 996: Canh qua. (2)




Dễ thấy đang sắp xếp nồi canh, chỉ cần Tô Bạch bắt được con quạ đen kia, liền ném vào trong nồi nấu.

Không để cho Dịch Phong chờ quá lâu.

Đúng lúc nước vừa sôi, Tô Bạch liền đi vào.

Cả người hắn sạch sẽ, vẻ mặt thản nhiên.

Không có một chút phong trần mệt mỏi nào.

Chỉ có điều trên tay xách cổ con quạ đen.

Cái miệng con quạ đen kia mở ra, đầu lưỡi chìa ra, lông đen trên người bị nhổ trụi toàn bộ, chết queo.

Nếu không phải có ánh kim quang lấp loé khắp người, thì hoàn toàn không nhìn ra đây là Thất Thải Hắc Ô oai phong rung trời.

Nhìn thấy Phong Dịch đang ngồi trên cái bàn nhỏ trước bếp lò, châm củi liên tục vào lò lửa.

Tia sáng vận đạo xung quanh Tô Bạch nhanh chóng tiêu biến, cung kính hành lễ với Dịch Phong.

"Đại nhân, ta mang thần... con quạ đen này về cho ngài."

Hắn vừa định nói "Thần Điểu" nhưng nhanh chóng ngậm miệng lại.

So với sức mạnh sâu không lường được của đại nhân trước mặt, con Thất Thải Hắc Ô này cũng xứng được gọi là Thần Điểu sao?

"Tốt lắm!"

Dịch Phong nghe vậy vui vẻ vỗ tay, cuối cùng cũng được ăn thịt!

Nhưng ngay sau đó lông mày hắn nhíu lại một cái: "Con quạ đen chỉ có chừng này sao?"

Hắn cầm trên tay tuỳ tiện ước lượng.

Chỉ nặng hơn một cân.

Có chừng này thịt, không đủ để hắn nhét kẽ răng mất.

Tô Bạch vội vàng kính cẩn nói: "Đại nhân, ngài dùng nó nấu tạm một bữa ngon trước đã, để hôm khác tiểu nhân vào sau núi kiếm vài con mồi mang về, đảm bảo ngài luôn có thịt ăn mỗi ngày!"

Bất cứ loại yêu thú mạnh mẽ đến cỡ nào, sau khi chết chỉ đều là cái xác.

Thất Thải Hắc Ô có mạnh như thế nào, bản thể cuối cùng cũng chỉ là con quạ. Có thể được bao nhiêu thịt?

Nhưng chỉ cần đại nhân muốn ăn, hắn liền mang toàn bộ đại yêu trên Địa Long Sơn Mạch về, có sợ gì chứ?

"Nói hay lắm tiểu tử!"

Dịch Phong tán dương liếc nhìn Tô Bạch.

Vừa cho Thất Thải Hắc Ô vào nồi, vừa nghĩ có nên thưởng cho Tô Bạch một ít tu vi hay không.

Được Dịch Phong khích lệ, cả người Tô Bạch trở nên thoải mái.

Hận không thể ngay lập tức lên núi bắt thêm vài con đại yêu về cho Dịch Phong!

.......

Cuộc sống ngày qua ngày của Dịch Phong càng trở nên thoả mái.

Được Tô Bạch phục vụ chăm sóc, bữa nào cũng có thịt.

Còn có thể đổi được nhiều thứ.

Hôm nay ăn thịt cá, mai ăn thịt nai, mốt ăn thịt chim, ngày kia ăn thịt động vật lưỡng cư...

Mỗi lần ăn cơm Dịch Phong đều nhận xét một chút.

"Hôm nay ăn không ngon bằng hôm qua"

"Thịt hơi bị cháy này"

"Chà! Hôm nay ăn cũng được, nhưng con quạ đen kia ăn ngon hơn!

Thời gian dần trôi.

Tiểu tạp dịch Tô Bạch nhận ra được quy luật.

Chỉ cần là yêu thú tu luyện càng lâu, Dịch Phong đánh giá càng cao.

Căn cứ vào quy luật này.

Tô Bạch cứ theo đó mà tính toán hành động.

Tiếp đó...

Đám đại yêu bên trong Địa Long Sơn Mạch.

Hoàn toàn gặp nạn.

Lúc đầu, Tô Bạch chỉ thoả mãn với đám đại yêu Chân Tiên vừa mới ở cảnh giới nhập môn.

Dần dần.

Theo khẩu vị của Dịch Phong mà tăng lên.

Tô Bạch đặt ra tiêu chuẩn lên đến Chân Tiên tầng thứ năm.

Những lão yêu nấp ở nơi sâu nhất trong Ẩn Tàng Sơn Mạch, từng con một bị Tô Bạch lôi từ huyệt động ra ngoài.

Làm cho mỗi ngày trên bàn ăn của Dịch Phong đều có cao lương mĩ vị.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Tin đồn có siêu cấp Chân Tiên đi vào trong Địa Long Sơn Mạch, chuyên giết lão yêu, yêu thú được lan truyền rộng rãi.

Đám lão yêu từ lâu chuyên làm mưa làm gió, dậm chân một cái làm Địa Long Sơn Mạch phải run rẩy.

Từng đám trốn trong huyệt động run lẩy bẩy.

Mỗi ngày đều trôi qua trong nơm nớp lo sợ.

Bởi vì bọn chúng không biết được, ngày mai vị đại tiên kia có xuất hiện trước cửa động của mình hay không...

Một thời gian sau.

Hậu sơn.

Trên con đường lên núi nhỏ hẹp quanh co.

Một lão giả tiên phong đạo cốt, chậm rãi đi tới.

Một vài tiểu yêu xung quanh cảm nhận được khí thế bá vương phát ra từ vị lão giả, lần lượt nhường đường.

Nếu có Dịch Phong ở đây, hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Vị này là Đại trưởng lão dưới một người, trên vạn người của Bách Luyện Tông.

Tôn Tử Mi.

Bên cạch Tôn Tử Mi, còn có một tên đệ tử trẻ tuổi theo sau.

Đi theo sau với vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.

"Sư tôn, ngài thật lợi hại, yêu thú sau núi vừa nhìn thấy bóng ngài đã bị doạ không thấy tăm hơi"

Tôn Tử Mi mỉn cười.

Vuốt vuốt nhẹ chòm râu, kiêu ngạo nói: "Đây có là cái gì? Ngay cả đại yêu Chân Tiên sâu trong núi, thấy lão phu cũng phải nhượng bộ lui binh!"

"Sư tôn thật sự quá mạnh!"

Tên đệ tử trẻ tuổi bên cạnh giơ ngón tay cái lên, thổi phồng thêm một trận.

Sau khi nghe tên đệ tử khoe khoang một hồi, Tôn Tử Mi mới hài lòng xua tay.

Còn nói: "Ngươi là đệ tử quan môn mới thu nhận của vi sư, mục đích mang ngươi lên núi hôm này là vì rèn luyện tâm tính cho ngươi, để ngươi tự mình cảm nhận chút sức mạnh của yêu thú Nhật Nguyệt tiên cảnh trở lên rốt cuộc cường đại cỡ nào."