Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 970: Ngài cũng chỉ có thể vút một tiếng sao?




Cho nên gương mặt này hắn ta nhớ rất rõ ràng.

Hắn ta lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Thần kinh vừa thả lỏng, chớp mắt căng chặt đến cực điểm.

Hắn ta nghẹn suýt nữa bị dọa hét ra tiếng, nhấc chân phóng về trung tâm thanh Trận Thiên.

Trung tâm thanh Trận Thiên.

Trần Tiên Huyền và vài trận pháp sư Vương giai đang thảo luận chuyện làm sao luyện hóa mắt trận sống, Hàn U lại đột ngột xông vào.

Tiến vào không nói hai lời Hàn U chỉ trừng to mắt, bàn tay chỉ ra ngoài run rẩy nói: "Trưởng lão, vút một tiếng..."

Hàn U đột ngột xông vào, ánh mắt mọi người lập tức nhìn hắn ta.

"Cái gì vút một tiếng?"

Trần Tiên Huyền cau mày, không vui khiển trách: "Ngươi như vậy còn ra thể thống gì, mau nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà khiến ngươi dám xông vào hiện trường hội nghị của trưởng lão."

"Trưởng lão, vút, vút một tiếng đấy"

Hàn U nói năng lộn xôn, chỉ ra bên ngoài run rẩy nói.

"Cái gì vút một tiếng?"

Trần Tiên Huyền vừa muốn quở trách tiếp, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, soạt một tiếng cơ thể bật dậy như lò xo.

"Ngươi nói là vút một tiếng kia?"

"Hắn thế nào?"

"Đúng vậy trưởng lão, vừa rồi ta nhìn thấy hắn ở tửu quán trong thành" Hàn U lớn tiếng nói.

"Cái gì?"

"Người xác định không nhận nhầm người?"

Trần Tiên Huyên trừng mắt hỏi.

"Cực kì chính xác" Hàn U nói: "Bây giờ hắn vẫn còn ở đó."

Mà những trưởng lão khác mặt mũi vốn tràn ngập vẻ buồn bực, lúc này cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại vút một tiếng kia là chỉ cái gì, không dám tin xôn xao đứng dậy.

"Vậy mà hắn đến thành Trận Thiên rồi."

"Nơi này cách sơn mạch Thiên Lan mấy trăm dặm, nếu không có trận dịch chuyển, cho dù là Chân Tiên thập trọng cũng không nên xuất hiện ở thành Trận Thiên vào lúc này!"

"Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Các trưởng lão không nhịn được nghị luận sôi nổi.

"Đúng vậy, cho nên chẳng phải ta đến thông báo cho các vị sao."

Hàn U sốt ruột nói: "Khi đó gặp hắn ở sơn mạch Thiên Lan xong chúng ta vội trở về ngay, cả đoạn đường ngồi trận dịch chuyển không hề làm lõ một khắc nào, cho dù như vậy mãi đến một canh giờ sau chúng ta mới trở lại thành Trận Thiên, nhưng chớp mắt hắn cũng xuất hiện ở thành Trận Thiên rồi, mọi người nói xem chẳng phải kì lạ lắm sao!"

"Liệu có khi nào hắn biết trận dịch chuyển của chúng ta, cũng ngồi trận dịch chuyển đến đây không?"

Một trưởng lão hỏi.

"Chuyện này không thể nào, trận dịch chuyển của chúng ta bố trí nhiều pháp trận như vậy, cho dù hắn mạnh hơn nữa cũng không thể khởi động trận dịch chuyển của chúng ta" Một trưởng lão khác nói.

"Bỏ đi, trước đừng bàn đến chuyện hắn làm sao đến thành Trận Thiên nhanh như vậy, Hàn U ngươi đưa chúng ta qua đó xem thử"

Trần Tiên Huyền dặn dò.

"Được, ở bên này, mọi người theo ta."

Hàn U vội vàng đi trước dẫn đường.

Nhóm Trần Tiên Huyền và các trận pháp sư Vương giai cũng theo sau.

Một lúc sau, mọi người đã đến đường lớn.

"Nhớ kỹ, tiến hành lặng lẽ, không cần cố ý."

Trần Tiên Huyền như làm trộm, giơ ngón tay ngay miệng, nhẹ giọng nhắc nhở.

Mọi người ăn ý gật đầu.

Mọi người đều hiểu.

Trước mặt loại cao thủ này, chỉ cần ngươi hơi để lộ mình cố ý nhìn hắn, sẽ có thể khiến đối phương phát giác.

Một nhóm người.

Lơ đãng đi qua đường lớn, ánh mắt cố ý vô tình nhìn Dịch Phong đang uống rượu.

"Là hắn sao?"

"Là hắn"

"Trẻ quá."

"Chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn đến thành Trận Thiên làm gì?"

"Không biết..."

Mọi người truyền âm, tiếp tục giả vờ đi ngang qua.

Lúc này Dịch Phong còn đang tự mình uống rượu, đột nhiên đặt ly rượu xuống.

Nhìn nhẫn chứa đồ rồi lại xoa lồng ngực, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Mẹ nó, lại quên mang tiền"

Dịch Phong mắng một câu, sau đó nói với tiểu nhị: "Tiểu nhị, ta quên mang tiền rồi, đừng dọn đồ của ta, ta trở về lấy tiền quay lại nhanh thôi."

"Thuận tiện giúp ta thêm một khay thịt bò..."

"Vâng khách quan"

Tiểu nhị mỉm cười, dù sao Dịch Phong cũng chẳng phải lần đầu đến đây.

Sau khi nói xong với tiểu nhị, Dịch Phong bước vào con hẻm bên cạnh, cưỡi Mạn Mạn trở về sơn mạch.

"Vụt!"

Nhóm người Trần Tiên Huyền đang âm thầm quan sát lập tức ngơ ngác.

Toàn bộ đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Đờ đẫn một lúc lâu, Trần Tiên Huyền chớp mắt, không nhịn được lẩm bẩm: "Quả, quả nhiên là vút một tiếng"

"Ơ, Trần trưởng lão, ngài cũng chỉ có thể vút một tiếng sao?"

Hàn U không nhịn được hỏi.

Trần Tiên Huyền lập tức trợn mắt liếc hắn ta, quát: "Chỉ có người là Chân Tiên nhất trọng, lẽ nào ta không phải Chân Tiên nhất trọng sao?"

Hàn U ngại ngùng cúi đầu, lúc này mới nhớ ra tuy Trần Tiên Huyền là trận pháp sư Vương giai, nhưng cả đời chỉ cố gắng nghiên cứu pháp trận, thực lực thật sự chẳng qua cũng là Chân Tiên nhất trọng.

"Đi theo ta"

Trần Tiên Huyền phất tay, đi vào tửu quán.

"Tiểu nhị, xin hỏi người trẻ tuổi ban nãy đã nói gì với ngươi?"

Trần Tiên Huyền lấy ra một viên tiên tinh, mỉm cười hỏi.

"À, hắn không mang tiền, nói là về lấy tiền còn dặn ta đừng dọn đồ của hắn, muốn thêm một khay thịt bò nữa." Tiểu nhị ước lượng tiên tinh trong tay, lên tiếng.