Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 971: Trừ phi...




Nghe vậy.

Nhóm người Trần Tiên Huyền chớp mắt, vẻ mặt buồn bực, có thể nói là chẳng hiểu ra sao cả.

Trở về lấy tiền?

Trở về đâu chứ?

Lẽ nào vị kia bình thường đều ở thành Trận Thiên sao?

Nhưng không đúng.

Rõ ràng Hàn U nói khi trước người trẻ tuổi này thường xuyên lui tới sơn mạch Thiên Lan mà.

Chẳng lẽ lại trở về sơn mạch Thiên Lan lấy tiền?

Chuyện đó lại càng không thể nào.

Ngươi về sơn mạch Thiên Lan lấy tiền, cho dù ngồi trận dịch chuyển nhưng đợi ngươi trở lại đồ ăn cũng nguội lạnh rồi, mẹ nó còn bảo lên khay thịt bò chẳng phải là vô nghĩa sao?

Chính vào lúc nhóm người Trần Tiên Huyền đủ mọi suy đoán bất định, nhẫn chứa đồ trong ngực Trần Tiên Huyền sáng lên.

Lấy ra nhìn, là giọng nói Lâm Ấu Vi truyền đến từ sơn mạch Thiên Lan.

"Sư tôn, người thần bí kia lại xuất hiện, vừa nãy lại bay qua đầu chúng con một lần nữa."

"ao"

Nghe vậy.

Đầu tiên Trần Tiên Huyền sửng sốt một lúc, sau đó "a" một tiếng thét lên chói tai.

Cùng lúc đó, ngọc giản trong tay cũng rơi xuống đất.

Cả người ông ta run rẩy, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Những người khác mắt to trừng mắt nhỏ, rất lâu cũng không lên tiếng.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Trong đầu lại như tiếng sấm nổ vang, dâng lên từng đợt sóng to gió lớn.

"Sư tôn làm sao vậy?"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có gì không ổn sao?"

Trong ngọc giản, vẫn loáng thoáng truyền đến giọng nói dò hỏi của Lâm Ấu Vi.

Nghe vậy Trần Tiên Huyền mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhặt ngọc giản lên, nôn nóng dò hỏi: "Ấu Vi con xác định không nhìn nhầm chứ?"

"Con xác định là người đó sao?"

Nhóm người Hàn U bên cạnh Trần Tiên Huyền cũng sáp đến gần.

"Sư tôn nói gì vậy chứ, trong núi này trước sau cũng chỉ có một mình hắn, sao đồ nhi có thể nhìn nhầm được?" Lâm Ấu Vi trịnh trọng nói: "Cực kì chính xác, tuyệt đối sẽ không sai đâu"

"Nhưng mà, nhưng mà làm sao có thể! ?"

Trần Tiên Huyền không tin nổi thốt lên: "Vừa rồi hắn, mới ban nãy, chỉ khoảng một khắc trước thôi, hắn vẫn còn ở thành Trận Thiên mà!"

"Cái gì?"

Lâm Ấu Vi ở bên kia nghe vậy, giọng nói lập tức lộ vẻ chấn động, cũng rất kinh ngạc hỏi: "Sư tôn xác định không nhận nhầm chứ?"

"Ta còn muốn hỏi con có nhầm hay không này." Trần Tiên Huyền nói.

Nhất thời.

Bất kể là nhóm người Trần Tiên Huyền bên này hay là Lâm Ấu Vi bên kia, đầu óc đều ngây ngốc tập thể.

Khoảng cách mấy trăm vạn dặm, cho dù có ngồi trận dịch chuyển cũng phải mất một hai ngày.

Nhưng bây giờ lại có một người chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, đầu tiên xuất hiện ở thành Trận Thiên, giây kế tiếp đã có mặt ở sơn mạch Thiên Lan cách đó mấy trăm vạn dặm?

Loại chuyện này.

Dù là sự thật bày ra trước mắt bọn hắn, bọn hắn cũng không dám tin.

Bởi vì chuyện này hoàn toàn vượt qua phạm trù tư tưởng của bọn hắn, hoàn toàn nghĩ không ra rốt cuộc làm sao lại làm được.

"Sư tôn ngài nói xem, liệu trên đời này thật sự có người có thể vượt qua mấy trăm vạn dặm trong chớp mắt không?" Rất lâu sau, trong ngọc giản mới vang lên giọng nói to gan của Lâm Ấu Vi.

"Ý của con là?"

Đồng tử Trần Tiên Huyền không khỏi mở to: "Ý con muốn nói, người này sở hữu bản lĩnh vượt mấy trăm vặn dặm chỉ trong nháy mắt?"

"Đúng vậy."

Lâm Ấu Vi trịnh trọng nói.

"Tuyệt đối không thể nào"

Gần như trong chớp mắt, Trần Tiên Huyền đã phất tay chặt đứt suy nghĩ kia của Lâm Ấu Vi, thậm chí nghĩ cũng không thèm nghĩ nhiều.

"Con phải biết, nếu sở hữu tốc độ đó, theo ta đoán ít nhất cũng phải có thực lực Chân Tiên nhị thập trọng"

"Chân Tiên nhị thập trọng là khái niệm gì?"

"Trận Giới của chúng ta gộp thêm cả Hoang Giới cũng chẳng tìm được một người."

"Cho nên con nói người này là Chân Tiên thập nhị trọng, tuyệt đối không thể nào!"

Trần Tiên Huyền chém đinh chặt sắt nói.

Suy nghĩ này cũng quá khó tin như ngàn lẻ một đêm.

Cũng không nghĩ xem, chớp mắt vượt mấy trăm vạn dặm thái quá biết mấy.

Trong dòng chảy lịch sử lâu đời ông ta tin có loại người này, các đại chí tôn sáng thế thuở ban sơ nhất định cũng dễ dàng làm được như vậy.

Nhưng hiện nay thời đại đã thay đổi.

Nay đã khác xưa.

Hơn nữa cho dù hiện tại có đi chăng nữa, ông ta cũng không tin mình có thể gặp được.

Nhưng mà.

Ông ta vừa dứt lời, ngọc giản trong tay đã truyền đến tiếng gào thét.

Đồng thời Lâm Ấu Vi vội vàng nói: "Sư tôn, hắn lại xuất hiện, hình như bay về hướng thành Trận Thiên, chúng ta có thể nhân cơ hội này làm rõ rốt cuộc trong đó có hiểu lầm chúng ta nhận sai người, hay người này thật sự có tốc độ vượt trăm vạn dặm trong nháy mắt"

"Nghĩ cũng không cần nghĩ nữa Ấu Vi à, suy nghĩ chớp mắt vượt trăm vạn dặm của con không thể nào đâu, cho nên trong đó nhất định có hiểu lầm gì đấy"

Trần Tiên Huyền chớp mắt, sau đó trịnh trọng nói: "Trừ phi tiểu tử này lập tức xuất hiện ngay trên đầu ta..."

Nhưng ông ta còn chưa nói xong.

Trên trời đã truyền đến một tiếng vút...