Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 9609: Vút...




Hàn U nhớ đến người thần bí kia đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, không nhịn được nói: "Tuy chúng ta không nhìn thấy hắn ra tay, nhưng tốc độ tọa kỵ của hắn là thứ mà đời này chúng ta chưa từng gặp."

"Vậy rốt cuộc nhanh đến mức nào?"

Trần Tiên Huyền hỏi.

"O...

Hàn U nhớ lại, sau đó trịnh trọng nhìn Trần Tiên Huyền nói:

"Vút...

... ?

Trần Tiên Huyền buồn bực: "Vút?"

"Đúng, chính là vút..."

Hàn U trịnh trọng gật đầu.

"Không phải, ta không phải hỏi ngươi vút hay không vút, ta đang hỏi ngươi rốt cuộc tốc độ kia nhanh đến mức nào." Trần Tiên Huyền cau mày nói.

"Đúng vậy, ta đang hình dung với trưởng lão như thế đấy!" Hàn U vô tội nói: "Ta hoàn toàn không biết nên hình dung tốc độ đó thế nào, chỉ biết hắn vút một cái đã bay đi mất"

Khựng lại một lúc.

Hắn ta lại nói tiếp: "Trưởng lão ngài cũng biết khi đến thực lực của chúng ta, cho dù vật thể di động nhanh hơn nữa ta cũng có thể bắt được quỹ tích của người đó, nhưng khi hắn bay qua ta chỉ nghe thấy một tiếng vút, hoàn toàn không bắt được quỹ tích của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng biết được vừa có một người bay qua thôi"

Trần Tiên Huyền trầm mặc.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu hàm nghĩa tiếng vút kia của Hàn U.

Đến cảnh giới này, bắt được vật thể hoàn toàn không phải dùng mắt thường để nhìn, mà là dùng thần niệm để nắm giữ.

"Nếu thật sự như lời ngươi nói, thực lực của người này e rằng đã đến Chân Tiên thập trọng!"

Trần Tiên Huyền trịnh trọng nói.

Nghe vậy.

Hàn U lập tức trợn mắt.

"Chân Tiên thập trọng?"

Da đầu Hàn U quả thật muốn nổ tung.

Ở cảnh giới Chân Tiên như hắn ta, thấu hiểu sâu sắc rốt cuộc Chân Tiên khủng khiếp đến mức nào.

Trước mặt Chân Tiên, những Nhật Nguyệt tiên cảnh gì đó đều là cặn bã.

Mà cùng là Chân Tiên, chênh lệch giữa một trọng cũng rất lớn, có thể nói một trọng ngăn cách sơn hải.

Chân Tiên nhất trọng như hắn ta nếu đối mặt với Chân Tiên nhị trọng, không nghi ngờ gì đối phương sẽ giết chết hắn ta ngay lập tức.

Cho nên ở Chân Tiên cảnh.

Chiến đấu vượt cấp là chuyện không thể nào.

Còn về Chân Tiên thập trọng, quả thật đã đến cảnh giới khiến hắn ta phải hoàn toàn ngưỡng vọng.

"Ngươi cũng đừng trách ta nói quá." Trần Tiên Huyền trịnh trọng nói: "Theo tốc độ mà ngươi hình dung, chính là thực lực này"

Hàn U nghĩ kỹ lại.

Hình như thật sự là vậy.

Tuy thực lực giữa Chân Tiên với nhau chênh lệch rất lớn, nhưng dưới tình huống đối mặt với Chân Tiên mạnh hơn hắn ta mấy trọng dùng tốc độ tối đa, có lẽ hắn ta không kịp chống đỡ, nhưng tuyệt đối đủ để nắm bắt được đại khái quỹ tích di chuyển của đối phương.

Mà cái vút này, hoàn toàn không nắm giữ được.

"Chuyện này rất nghiêm trọng!"

Trần Tiên Huyền ngồi bên trên cau mày nói.

Những người còn lại nghe vậy cũng trầm mặc.

Chân Tiên thập trọng, áp lực quá lớn.

Phải biết cả Trận Giới của bọn hắn, cũng chỉ có mấy người vượt qua thập trọng.

Mà số ít còn lại cũng chính là lão quái vật siêu cấp thọ nguyên sắp tận, loại lão quái vật này để bản thân có thể sống lâu hơn một chút, trừ phi Trận Giới bên bờ diệt vong, nếu không e rằng sẽ không ra tay.

Nói cách khác.

Người trong núi kia không đối địch với Trận Giới thì còn đỡ, nếu đối đầu với Trận Giới của bọn hắn, nhất định sẽ là tai họa ngập đầu.

Nghĩ đến đây.

Ông ta lập tức lấy ngọc giản ra, truyền âm cho nhóm người Lâm Ấu Vi ở sơn mạch Thiên Lan.

Cảnh cáo bọn hắn bất kể ở tình huống nào cũng không được đắc tội với người trong núi kia.

Làm xong tất cả, Trần Tiên Huyền mới thở phào một hơi, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn U.

"Trận dịch chuyển kia không ổn định, dịch chuyển nhiều hơn một lần lại thêm một phần nguy hiểm, cứ nghỉ ngơi trước đã, đợi tin tức trở về của nhóm Ấu Vi!" Trần Tiên Huyền dặn dò.

"Vâng!"

Hàn U nghe vậy.

Lui xuống.

Sau khi ra khỏi khu trung tâm thanh Trận Thiên, cả người Hàn U đều nhẹ nhõm.

Thật tốt!

Không cần phải vào sơn mạch đáng chết kia nữa.

Chỉ nghĩ đến nơi đó thôi cũng khiến hắn ta sợ hãi.

Khó khăn lắm hắn ta mới được thả lỏng, che giấu tu vi đi đến một tửu quán nhỏ lộ thiên, vào trong ngồi xuống.

"Ông chủ, cho một vò rượu..."

Hắn ta u ám nói.

"Được thôi."

Tiểu nhị ôm vò rượu qua đó.

Hắn ta nhận vò rượu, ngửi thử, rất thỏa mãn.

Nhưng khi hắn ta vừa muốn rót một ly đầy cho mình, đột nhiên nghe thấy một tiếng vút trên trời...

Hàn U ngây ngốc.

Vò rượu trong tay vô thức rơi xuống đất.

Nhưng còn chưa kịp có động tác khác, một người mặc áo bào trắng đã ngồi trên băng ghế cạnh bàn hắn ta.

"Tiểu nhị lên rượu!"

Người mặc áo bào trắng gọi một tiếng.

Tiếng kêu này dọa cho Hàn U run rẩy, suýt nữa đại tiểu tiện.

Bởi vì trước mặt không phải ai khác, chính là vút một tiếng của người thần bí trong núi kia.

Lúc đầu khi chưa xuống núi, hắn ta từng cùng nhóm người Lâm Ấu Vi nhìn thấy diện mạo của vút một tiếng từ xa.