Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 859: Tại sao?




Nhưng mà một khắc sau, bọn họ lập tức mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy Lý Hồng Thiên khom người, cúi đầu khom lưng đi tới trước mặt Lục Trọng:

"y da, Lục ca, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm"

"Đều tại phủ Châu Chủ ta quản lý không thỏa đáng, để cho mấy kẻ xấu này xông vào, lúc này mới mạo phạm ngươi, ta thật sự tội đáng muôn chết, thật sự tội đáng muôn chết."

Nói xong, Lý Hồng Thiên tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình.

Lại nói tiếp: "Nhưng Lục ca tuyệt đối đừng để chuyện này ở trong lòng, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng tới tình bằng hữu giữa hai ta."

"Những tên xấu xa này, ta lập tức sẽ nghiêm trị"

"Người đâu!"

Nói xong hắn ta đứng lên, ngữ khí trầm trọng nói: "Những người này tự tiện xông vào phủ Châu Chủ, còn quấy rầy tới vị khách tôn quý trong phủ của ta, kéo bọn họ xuống cho ta, nhốt vào thiên lao."

Nói xong, một đám thân binh của phủ Châu Chủ xông lên, đè bọn người Phương Cân xuống đất.

Đám người Phương Cân đã sớm chết lặng.

Lục ca?

Khách quý?

Ánh mắt bọn họ trợn lên nhìn lão đại, suýt chút nữa nổ tung.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

"Châu Chủ, hắn ta chỉ là một tên phế vật, có phải người bị lừa rồi hay không?" Phương Cân trợn hai mắt, không cam lòng kêu lên.

"Ngươi mới là phế vật, cả nhà ngươi mới là phế vật."

Lý Hồng Thiên tát hắn ta một cái, sau đó đạp lên ngực Phương Cân, cúi đầu xuống.

Sau đó mới ung dung nói: "Đám người phế vật các người bị mù sao, thật sự cho rằng hắn là phế vật?"

"Hắn chính là cao thủ Chân Nguyên Tiên Cảnh hậu kỳ, trong tay còn có một đôi Tiên Khí đỉnh cấp!"

"Cao thủ như vậy, các ngươi không cố gắng giữ lại thì thôi đi, ngược lại còn đuổi hắn ra khỏi tông môn?"

"Thật đúng là làm cho người ta buồn cười!"

Giọng nói của Lý Hồng Thiên rơi vào tai của đám người Phương Cân.

Giống như tiếng sấm vang lên.

Lục Trọng không phải là phế vật?

Ngược lại còn có Tiên Khí đỉnh cấp, còn là cao thủ Chân Nguyên Tiên Cảnh hậu kỳ.

Chuyện này...

Chuyện này sao có thể?

Đám người trừng hai mắt, hoàn toàn không muốn chấp nhận sự thật này.

Nhưng sự thật ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.

Nếu không, đường đường là Lý Hồng Thiên, Châu Chủ ở Tây Ninh Tiên Châu, tại sao lại khách khí với Lục Trọng như vậy?

Trong lúc nhất thời, đám người hối hận đến xanh ruột, vẻ hối hận bày khắp trên mặt.

Bọn họ cũng coi như đã thấy rõ, trước đó Lý Hồng Thiên muốn hợp tác với Đại Hóa tông bọn họ về chuyện khai thác tỉnh khoảng, cũng chỉ sợ nguyên nhân là do Lục Trọng.

Còn bây giờ thái độ thay đổi hoàn toàn với bọn họ, cũng bởi vì Lục Trọng.

"Mang xuống!"

Lý Hồng Thiên xua tay.

Thân vệ lập tức kéo bọn họ tới thiên lao.

Thiên lao của phủ Châu Chủ đáng sợ như thế nào, bọn họ đã biết rõ ràng, lúc này mới bắt đầu cầu xin tha thứ:

"Châu chủ, chúng ta sai rồi, chúng ta sai rồi, chúng ta sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho ngài, cầu xin ngài thả chúng ta ra"

Lý Hồng Thiên chẳng thèm để ý tới bọn họ, thấy việc cầu xin Lý Hồng Thiên cũng vô dụng, bọn họ lại đặt cây cỏ cứu mạng lên trên người Lục Trọng.

"Lục Trọng, ngươi nhất định phải cứu chúng ta."

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đã nhìn ngươi lớn lên"

"Chúng ta có lỗi khi không biết tu vi của ngươi, nhưng mà người không biết thì không có tội"

"Chúng ta là người một nhà."

Đám người rối rít lên tiếng nói với Lục Trọng.

"Người một nhà?"

Sắc mặt Lục Trọng lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Lúc các ngươi đuổi ta khỏi Đại Hóa tông, tại sao các ngươi không nghĩ tới người một nhà?"

"Xưa này các ngươi không nghĩ rằng Lục gia chúng ta nỗ lực vì các ngươi, chỉ nghĩ đến ta sẽ mang phiền toái gì đến cho các ngươi."

"Ngươi nói vì nghĩ cho tông môn nên mới đuổi ta ra khỏi tông môn, ta cũng hiểu được các ngươi, cho nên ta cũng không oán không hận các ngươi."

"Nhưng vừa rồi, xem như cuối cùng ta đã thấy rõ bộ mặt của các ngươi."

"Cho nên bắt đầu từ giờ khắc đó, trong lòng ta đã hoàn toàn vạch rõ quan hệ với các ngươi."

"Cho nên, ta sẽ không can thiệp tới việc Lý Châu Chủ xử lý các ngươi."

"Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"

Nghe vậy, sắc mặt Phương Cân u ám tới cực điểm.

Giãy dụa đồng thời không cam lòng tiếp tục kêu to: "Ngươi không thể nghĩ như vậy được Lục Trọng, chúng ta đều là người của Đại Hóa tông, ngươi cũng lớn lên ở Đại Hóa tông, dù sao thì chúng ta cũng là trưởng bối của ngươi, cho dù chúng ta hồ đồ phạm sai lầm, ngươi cũng không thể so đo từng tí như vậy!"

Lời này rơi vào tai Lục Trọng, nhưng hắn thẳng thừng xua tay.

Thân vệ tăng sức lực mang bọn họ xuống.

"Lục Trọng ngươi..."

"Ngươi lại có thể không nghĩ tới tình nghĩa"

"Chúng ta dù sao cũng nhìn thấy ngươi lớn lên, dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, thế nhưng ngươi lại không nghĩ tới một chút tình nghĩa"

Trong lúc nhất thời, bọn người Phương Cân quát to: "Người như ngươi sẽ bị sét đánh, ngươi... Ngươi sẽ chết không yên, mau thả chúng ta ra..."

Tiếng kêu to dần dần bé lại, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.