"Lục ca, nhất định đừng để bọn họ trong lòng"
Lý Hồng Thiên vội vàng tiến lên cười khà khà nói: "Một tông môn như Đại Hóa tông tốt như thế nào, đều bị những con sâu này làm rầu nồi canh khiến cho tối tăm rối loạn."
"Chuyện này Lục ca, ta lập tức phái người tới, giúp đỡ lão tiên sinh Lục Tôn trở thành tông chủ của Đại Hóa tông, đồng thời chuyện khai thác tinh khoáng ở Tây Ninh Tiên Châu này cũng giao toàn quyền cho ông ấy phụ trách"
Thấy Lục Trọng không từ chối, Lý Hồng Thiên xua tay phái người đi sắp xếp chuyện này.
Xong xuôi, Lý Hồng Thiên mới thở dài một hơi, chuyện này, cuối cùng cũng qua đi.
Mượn ánh nắng, Lục Trọng ngồi xuống, tiếp tục chùi cái thùng.
Lý Hồng Thiên ngồi xổm bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Lục ca, còn có một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi."
"Ngươi nói đi"
"Ta có bằng hữu tốt chính là Châu Chủ của Hoang Vu Tiên Châu."
Lý Hồng Thiên ngồi xổm trên mặt đất nói: "Ta đã lâu không liên hệ với hắn, hôm qua ta liên lạc với hắn để ôn lại chuyện cũ, khi nói chuyện phiếm, đúng lúc hắn đã nói với ta một việc."
"Chuyện gì?" Lục Trọng hỏi.
"Là nữ nhi của hắn gả cho Châu Chủ của Thiên Cổ Tiên Châu, mặc dù Thiên Cổ Tiên Châu kia không nằm trong tam châu, nhưng ở trong tam châu cũng coi như không tệ"
"Mà con rể này của hắn, có một kẻ thù tên là Khương Chí"
"Bản thân Khương Chí này cũng không có gì ghê gớm, đoán chừng cũng là Luân Hồi Tiên Cảnh, nhưng chuyện đáng nghi ngờ ở chỗ, Khương Chi này cũng biết rất rõ ràng bằng hữu tốt của ta ở Thiên Cổ Tiên Châu, vẫn còn muốn dẫn người quay lại báo thù, rõ ràng đây chính là hành động tự tặng đầu người, thực sự khiến cho người ta suy nghĩ không ra" Lý Hồng Thiên nói rõ ràng mười mươi.
"Có lẽ bởi vì oán hận làm che mờ đầu óc"
Lục Trọng từ tốn nói.
"Lão bằng hữu kia cũng nói với ta như vậy, hắn cũng kể một chuyện rất thú vị với ta, nhưng mấu chốt là lão bằng hữu kia của ta còn cười nói, Khương Chí này còn mang theo hai tên Nhân Tiên quay lại..."
Nghe thấy vậy.
Lục Trọng tay đang chùi cái thùng dừng lại chút: "Ngươi nói tiếp đi"
"Lúc đầu ta cũng nghĩ là trò đùa, nhưng hai ngày trước không phải ngươi vừa nói với ta, nói ta đừng chọc Nhân Tiên và Địa Tiên sao, cho nên mới muốn thỉnh giáo ngươi một chút, chuyện này có gì kỳ lạ hay không?" Lý Hồng Thiên nói tiếp.
"Ngươi chắc chắn là hai người Nhân Tiên sao?" Lục Trọng hỏi.
"Lão bằng hữu kia của ta nói như vậy" Lý Hồng Thiên trả lời.
Lông mày Lục Trọng khẽ nhúc nhích, cẩn thận cất cái thùng vừa mới chùi, đứng dậy đi tới Thiên Điện.
Lý Hồng Thiên vội vàng đuổi theo.
"A a... Chất nhi, lại chuẩn bị đi rồi sao?"
Bên trong Thiên Điện, Cung Thần tươi cười bước ra.
"Sư bá, người có biết người nào tên là Khương Chí không?" Lục Trọng nhịn không được hỏi.
"Đương nhiên là biết, nàng ta sinh ra ở nơi đó, còn là do ta hướng Cung Thần cười nói: "Nói ra thì Khương Chí bây giờ có triển vọng rất lớn, không chỉ được tiên sinh coi trọng phái HÀ dẫn đấy:
đi trấn thủ cửa truyền tống trận, còn cố ý phái hai tên tiền bối Nhân Tiên giúp đỡ nàng ta."
"Thật đúng là khiến cho người ta ganh tị, người so với người thật sự là khiến người ta tức chết."
"Sao vậy, đột nhiên nhắc đến nàng ta làm gì?" Cung Thần nghi hoặc.
Lại nhìn về phía Lý Hồng Thiên, hỏi tiếp: "Còn ngươi, vô duyên vô cớ run cái gì?"
"Ách ta... ta ta ta..."
Hai chân Lý Hồng Thiên đập vào nhau run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán.
Vừa run rẩy vừa nói một lần chuyện vừa rồi cho Cung Thần: "Ồ"
"Thật là trùng hợp"
Cung Thần vuốt vuốt ria mép, nhẹ nhàng nói: "Tranh thủ thời gian cắt đứt quan hệ này đi, ngươi không có bằng hữu kia"
"Tốt nhất là nhanh lên"
"Nếu không ngươi cũng không xong"
Lý Hồng Thiên bị dọa sợ toàn thân run rẩy, nhưng lại nhịn không được hỏi: "Không có một chút đường sống nào sao?"
"Có!" Cung Thần đáp.
"Là cái gì?" Đôi mắt Lý Hồng Thiên sáng lên.
"Nói với bằng hữu của ngươi trong vòng vài ngày, tăng lên được năm đại cảnh giới, có thể tạm thời chạy trốn." Cung Thần nói.
Lời nói này khiến Lý Hồng Thiên khẽ run rẩy.
Mấy ngày mà tăng lên năm đại cảnh giới?
Mới có thể tạm thời chạy trốn?
Đùa đấy sao.
Bịch một tiếng hắn ta quỳ gối trước mặt Cung Thần và Lục Trọng.
"Hai vị đại nhân, thực sự không dám giấu diếm, Châu Chủ Hoang Thanh Thiên của Hoang Vu Tiên Châu có ơn cứu mạng với ta"
"Lẽ ra, gặp phải những chuyện này, ta nên nhanh chóng phân rõ quan hệ với hắn"
"Nhưng nếu như ta bỏ đi không thèm để ý tới ân nhân cứu mạng mình, vậy thì ta khác nào là súc sinh?"
Lý Hồng Thiên quỳ trên mặt đất thành khẩn nói: "Cho nên ta cầu xin hai vị đại nhân giúp ta, cứu người bằng hữu tốt này của ta một mạng."
Nhìn thấy Lý Hồng Thiên trên đất.
Lục Trọng và Cung Thần đều có chút bất ngờ.