Nói đến đây, Phương Cân hằn học chỉ vào Lục Trọng.
"Ngươi đúng là ác thật đấy!"
"Ngươi có biết ngươi làm thế sẽ hại Đại Hóa tông chúng ta rất thảm không?"
"Chẳng lẽ lúc trước ngươi hại Đại Hóa tông bọn ta còn chưa đủ hay sao?"
Phương Cân tràn đầy tức giận.
Đặc biệt trong lòng lại đang thấp thỏm, lỡ như Châu Chủ đến đây biết được chuyện này, liệu còn giao quyền khai thác khoáng tỉnh cho Đại Hóa tông bọn hắn không.
Mà bên ngoài tường viện.
Lý Hồng Thiên đang nằm trên tưởng viện.
Lo lắng đến mức giậm chân.
Làm sao đây, làm sao bây giờ?
Hắn ta gấp đến nỗi sắp khóc rồi.
Không sai.
Hắn ta đã đến đây được một lúc rồi.
Nhưng vừa đi đến tưởng viện thì nghe được cuộc đối thoại của Phương Cân và Lục Trọng.
Lúc này mới biết được từ cuộc nói chuyện.
Vì chuyện đốt cháy Thiên Chi Tiên điện nên Lục Trọng đã sớm bị trục xuất khỏi Đại Hóa tông.
Thế nhưng Lý Hồng Thiên hắn vẫn lịch thiệp mời nhóm người Phương Cân đến đây để bàn luận về chuyện tinh quặng...
Chuyện hoang đường này quả thực đã gây ra rắc rối lớn rồi.
Bốp!
Hắn ta tát mạnh vào cái miệng rộng của mình.
Vô cùng hối hận.
Hối hận vì đã không chịu xem xét kỹ càng.
Vốn định thông qua Đại Hóa tông để lấy lòng Lục Trọng, ai biết được lại thành tự kê đá đập chân mình.
Hai ngày nay không dễ dàng gì mới tạo được quan hệ tốt với Lục Trọng, nếu như không xử lý tốt thì tất cả công sức đều đổ sông đổ biển hết.
Mà hơn nữa nếu như Lục Trọng tức giận thì sẽ lấy hai thùng phân kia đập vào hắn mất.
Vừa nghĩ đến đã toát mồ hôi lạnh!
Vì vậy chưa nghĩ ra cách đối phó thì nhất thời hắn không dám ra ngoài.
"Tai ngươi điếc rồi sao?"
"Bổn tông chủ đang hỏi ngươi đấy"
Sắc mặt Phương Cân u ám hét lên.
Vẻ mặt Lục Trọng âm u.
Trong lòng tràn đầy sương lạnh.
Có thể nói, giờ khắc này, một chút cảm tình cuối cùng của hắn đối với Đại Hóa tông cũng đã bị mài mòn gần như không còn gì.
"Ta muốn biết, là ai muốn các ngươi đến đây?"
Lục Trọng lạnh giọng hỏi.
"Ngươi hồi cái này làm gì?"
Phương Cần liếc nhìn Lục Trọng, rồi nói với vẻ thách thức:
"Đương nhiên nói cho ngươi biết cũng không sao, bọn ta đến đây tất nhiên là do Tây Ninh Châu Chủ mời chúng ta đến"
Nhưng mà.
Hắn ta không nói ra còn tốt.
Vừa nói.
Lý Hồng Thiên ở bên ngoài đã không trốn được nữa, dứt khoát đạp một cước về phía Phương Cân.
Đồng thời hung tợn mắng mỏ: "Mẹ cái rắm nhà ngươi, ta gọi ngươi đến đây khi nào?"
Nói xong, Lý Hồng Thiên lại đạp chân tới: "Ai cho ngươi nói nhảm, ai cho ngươi nói nhảm."
"Ngươi là ai?"
"Ta biết ngươi sao?"
"Ta biết ngươi sao?"
Chỉ một lát sau, Phương Cân đã bị Lý Hồng Thiên đạp thành đầu heo, nước mắt nước mũi gì cũng chảy ra.
Còn một đám trưởng lão ở bên cạnh luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết làm như thế nào cho đúng.
Ngươi lên nói đi, vị trước mặt này chính là Châu Chủ của Tây Ninh Tiên Châu.
Ngươi không tiến lên nói sao, Tông Chủ nhà mình sắp bị đạp chết.
Vẫn là một vị trưởng lão ở trong đó lấy dũng khí dẫn đầu kêu:
"Châu Chủ, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Có phải nhầm người rồi hay không!"
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta là người của Đại Hóa tông, người gọi chúng ta đến để thương lượng về chuyện của tỉnh khoáng `.)
mà.
Đám trưởng lão đều rối rít giải thích nói, nhưng những lời này không nói còn tốt.
Vừa nói, Lý Hồng Thiên càng đạp hung ác hơn:
"Ta gọi các ngươi tới để thương lượng về tỉnh khoáng lúc nào?"
"Ta biết các ngươi sao?"
"Đại Hóa tông là cái quỷ gì, chưa bao giờ nghe nói qua."
"Chuyện này không đúng, chẳng lẽ sai rồi sao?" Trưởng lão kia không nhịn được mà kêu: "Rõ ràng là thuộc hạ của người đến thông báo cho chúng ta biết mà?"
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn, tìm được vị nam tử đã tới thông báo cho Đại Hóa tông, bọn hắn vội vàng đi tới nắm lấy ta hắn nói:
"Người hỏi thử vị tướng quân này, là hắn ta tự mình đến thông báo cho Đại Hóa Tông chúng ta"
"Là ngươi đi sao?"
Lý Hồng Thiên trừng mắt nhìn đến.
Thân thể thuộc ha kia thẳng đứng, chắc như đỉnh đóng cột nói:
"Bẩm báo Châu Chủ, không có, Đại Hóa tông là cái quỷ gì chứ, ta chưa bao giờ nghe nói qua."
"Ngươi nghe rồi chứ?"
"Lý Hồng Thiên ta, chưa từng mời các ngươi, căn bản cũng không biết các ngươi."
"Ngược lại là các ngươi, bỗng nhiên xông tới phủ Châu Chủ, đáng bị tội gì?"
Khí tức trên người Lý Hồng Thiên lộ ra, đi về phía đám người.
Cảm nhận được khí tức của Lý Hồng Thiên, tất cả trưởng lão của Đại Hóa tông bị dọa sợ quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, hoàn toàn không biết nên thế nào cho đúng.
"Cái này cái này cái này, rốt cuộc chuyện này là như thế nào!"
"Đúng vậy đúng vậy, không phải đã nói là sẽ nói chuyện về tỉnh khoáng sao, tại sao bỗng nhiên lại biến thành như thế này"
"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy chuyện gì không!"
Một đám trưởng lão quỳ dưới chân Lý Hồng Thiên, vẻ mặt cầu xin, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao sự việc lại trở thành như thế này.