Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 857: Ta gọi ngươi đến đây khi nào?




Một vài nhân viên lễ tân tận tình lịch sự dẫn đám người vào phòng tiếp khách.

"Mọi người đợi một chút, ta sẽ báo cho Châu Chủ ngay lập tức"

"Được được được!"

Phương Cân lịch sự đáp lại, sau khi người kia rời đi, hắn ta không kiểm được ngồi xuống ghế lớn, vỗ vỗ rồi lại vui sướng nói: "Nhìn đi, nhìn đi, phủ Châu Chủ đúng là phủ Châu Chủ, chất liệu gỗ làm cái ghế này không phải đồ bình thường"

"Phải đấy, lần này Đại Hóa tông chúng ta có thể xem như đã bước lên đỉnh cao của đời người."

"Bình thường làm gì có chuyện phủ Châu Chủ lại khách sáo với tông môn nào như thế này!"

"Đúng thế, đúng thế, xem ra Châu Chủ cũng là người trọng tình cảm, là người rất tán thưởng, thức thời."

"Ha ha..."

Một đám trưởng lão đang bàn luận sôi nổi.

"Ấy?

Đúng lúc này, một vị trưởng lão trong đó dường như đã nhìn thấy thứ gì đó xuyên qua cửa lớn, không nhịn được khẽ thốt lên một tiếng.

"Chuyện gì thế?"

Đám Phương Cân hồi.

"Ngươi nhìn người đang ngồi xổm dưới đất kia, xem có giống Lục Trọng không?"

Vị trưởng lão kia dụi mắt, nhịn không được hỏi.

Nghe xong.

Đám người không khỏi nhìn theo hướng đó, lập tức kinh ngạc sửng sốt.

"Hình như đúng là Lục Trọng?"

"Sao hắn ta lại ở đây, không phải đang ở đảo Ám Ảnh sao?"

"Đúng vậy, nơi này là phủ Thành Chủ, sao hắn ta lại có thể ở đây được!"

Vẻ mặt mọi người đều không thể tin được.

"bi, qua đó xem xem, chẳng lẽ Thiên Chỉ Tiên điện đã bắt nhầm người rồi, để cho tên đầu sỏ chủ mưu thật sự lại ung dung ngoài vòng pháp luật." Một vị trưởng lão trong đó nói.

"Thôi đừng, dù sao hắn cũng ở trong phủ Thành Chủ, lõ như là khách ở đây thì sao?" Một vị trưởng lão khác nói.

"Nghĩ gì thế?"

"Chỉ dựa vào tên tiểu tử rác rưởi Lục Trọng mà có thể làm khách trong phủ Châu Chủ sao?" Vị trưởng lão kia khinh thường nói:

"Hơn nữa ngươi xem bộ dạng kia của hắn ta, ngồi chồm hổm trên đất lau thùng phân, cùng lắm cũng chỉ làm tay sai vặt trong phủ Châu Chủ thôi"

"Nhưng mà việc này cũng không thể nào nói nổi, Lục Trọng đáng ra nên bị nhốt ở đảo Ám Ảnh, sao có thể chạy tới đây làm chạy vặt được?"

"Cho nên đây chính là chỗ làm người ta thấy kỳ lạ" Vị trưởng lão kia nói: "Bây giờ ta có thể nghi ngờ rằng hai cha con Lục Trọng vì muốn trốn khỏi đảo Ám Ảnh nên đã tìm người gánh tội thay."

"Vậy cũng được sao?"

"Đây chính là lừa gạt phủ Châu Chủ, lừa dối Thiên Chi Tiên điện"

"Đúng vậy, nếu như chuyện này là thật thì Đại Hóa tông chúng ta nhất định sẽ bị liên lụy"

Mọi người không khỏi tức giận.

"Đi, qua đó xem xem."

Phương Cân sắp xếp lại suy nghĩ, cũng đồng ý với lời của vị trưởng lão kia.

Nếu không thật sự không thể nghĩ ra được tại sao Lục Trọng lại xuất hiện ở đây.

Nếu đúng là như vậy thì hắn ta nhất định phải ra tay, không thể để chỉ vì tên Lục Trọng này mà mất đi quyền khai thác khoáng tinh được.

Một nhóm người hừng hực khí thế tiến về phía Lục Trọng.

Hai ngày nay.

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Lý Hồng Thiên, hai người Lục Trọng phải ở lại đây một thời gian, vừa vặn cũng có thể nhân lúc này để ổn định tu vi vừa đột phá của hai người.

Tất nhiên.

Lục Trọng cũng sẽ không quên việc chính của mình.

Cho nên hắn ta bắt đầu lau thùng phân dưới ánh mặt trời, đắm mình trong đó.

"Lục Trọng, thế mà lại thật sự là ngươi à?"

Nhóm người Phương Cân vây đến, nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Lục Trọng thì đã xác định được.

"Lại là các ngươi à?"

Lục Trọng nhướng mắt.

Sắc mặt lập tức trầm xuống.

Vì việc đốt cháy Thiên Chi Tiên điện, đám người này đã chèn ép phụ thân hắn, tiếp đó lại trục xuất ông ra khỏi Đại Hóa tông, chuyện này hắn đã sớm biết được.

"Tiểu tử kia, không ngờ lại thật là ngươi, ta hỏi ngươi, không phải ngươi đã đến đảo Ám Ảnh rồi ư, tại sao lại ở đây?" Phương Cân trực tiếp mở miệng ép hỏi.

"Ta ở đâu thì liên quan gì đến các ngươi?"

Lục Trọng vốn không muốn nói chuyện với đám người này, hắn ta ôm lấy thùng phân trong tay đổi sang chỗ khác.

Nhưng nào biết, hắn ta vừa đứng dậy, đám người đã bao vây xung quanh, cắt đứt đường lui của hắn.

"Lục Trọng, cho dù ngươi đã bị trục xuất khỏi Đại Hóa tông, nhưng ta vẫn có thể hỏi ngươi đúng chứ" Phương Cân lại ép hỏi:

"Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại ở nơi này?"

Lục Trọng khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Không có gì để nói, mời các người tránh ra"

"Không có gì để nói?"

Phương Cần cười lạnh, hoàn toàn không có ý định thả ra: "Nếu như ta đoán không nhầm, là ngươi và Lục Tôn đã nghĩ cách, lúc Thiên Chi Tiên điện đến bắt người đã tìm người chịu tội thay?"

"Kẻ giả mạo bị bắt đi, mà người thật là ngươi lại chạy tới phủ Thành Chủ để làm sai vặt?"

"Đúng là phương pháp hay, kế lập lờ đánh lận con đen này thật đúng là một kế tốt, dù sao thì ai có thể ngờ được ngươi lại trốn trong phủ Thành Chủ chứ?"

"Nếu không phải chúng ta chạm mặt ngươi ở đây, chỉ sợ là tất cả mọi người đều đã bị ngươi đánh lừa."