Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 822: Mình cũng muốn có phiền muộn như vậy




Sau đó, Dịch Phong đem Cung Thần đến một toà thành cách Nhận Nguyệt Tông không xa.

Bước đầu tiên, hắn đang chuẩn bị mua nhà ở nơi đây.

Dù sao thì, cũng nên có một nơi ở khi ở bên ngoài, để từ từ tìm đồ đệ đồng thời cũng làm rõ tình trạng tu vi của bản thân.

Vốn dĩ nhà cửa ở bên này không rẻ, mà Dịch Phong vừa mới đến Tiên Giới chưa được lâu, hoàn toàn không thể có nhiều tiền như vậy được.

Tuy nhiên, tiền bạc các đệ tử Nhật Nguyệt Phong chết để lại, đều bị Dịch Phong thu hoạch về tay.

Dù sao Tiên Tinh đầy trữ vật giới chỉ cũng có thể mua nổi một căn nhà, còn lại có lẽ vẫn đủ gọi hai thị nữ đến đấm lưng bóp chân hắn.

Cuộc sống không cần quá đẹp.

"Lão Cung à, ngươi đi liên hệ người ta đi!"

Dịch Phong chọn một nơi phong thủy.

Cung Thần đi theo cũng không nói gì, nhanh chóng liên hệ với người của phủ thành chủ, chuẩn bị một bên giao tiền, một bên ký khế đất.

Tuy nhiên đến lúc giao tiền, Dịch Phong lại nôn ra máu.

"Xin lỗi vị đại nhân này, bây giờ tiền tệ của Tiên Giới đã thay đổi rồi, đây là thông báo vừa mới đưa ra cách đây hai ngày của Thiên Chi Tiên điện, thống nhất chỉ nhận tiền vàng, nếu ai không theo, Thiên Chi Tiên điện sẽ trừng phạt."

+ 2+ 1+ không ai dám làm trái, cho nên, cái này cũng là không có cách nào, tóm lại Tiên Tinh, bây giờ bán sắt vụn cũng không có ai dùng nữa!"

Người phụ trách bán nhà cửa giải thích.

"Trời ơi!"

"Đây là chuyện tốt của đứa cháu đáng băm thành ngàn mảnh nào làm vậy?"

Dịch Phong sầm mặt lại, gào lên, sắc mặt thay đổi đến đáng sợ.

Nhớ lúc đầu hắn thể rằng sẽ đem nhiều túi tiền đến Tiên Giới, chuẩn bị sống một cuộc sống tốt, nhưng lại biết là tiền bạc không có tác dụng gì ở Tiên Giới, và Tiên Giới chỉ nhận Tiên Tỉnh.

Dịch Phong phải mất rất nhiều ngày mới chấp nhận được sự thật này.

Vả lại còn rất đau khổ, rất không cam tâm đem những túi tiền đó vứt vào hố phân. Bây giờ khó khăn lắm hắn mới gom góp được, lại còn làm mấy chiếc nhẫn trữ vật trữ Tiên Tinh nữa, còn cho rằng mình lại giàu thêm lần nữa.

Ai mà biết được tiền tệ thông dụng của Tiên Giới lại thành tiền bạc cơ chứ?

"Trời ơi, ông đang chơi ta sao?"

"Rốt cuộc là thằng cháu nào đã làm ra chuyện tốt này hả?"

"Ta trù ẻo ngươi cô đơn mười ngàn năm, cả đời cũng không tìm thấy phụ nữ!"

Dịch Phong hoàn toàn không để ý đến hình tượng, mở miệng là mắng chửi.

Bên ngoài cách mười nghìn cây số.

Có vô số em gái đang vây quanh Lâu Bản Vĩ, mỗi người đều có một hoàn cảnh, có người tự nhiên bỏ nhà ra đi, có người trong nhà có người mất, tóm lại đủ các lý do.

Chưa đầy một khắc, trong phòng bao chỉ còn lại mấy con chó.

Thật là trống trải. Đồng thời, Lâu Bản Vĩ cũng hắt hơi một cái, sau đó ngồi xuống đất.

"Chết rồi."

Lâu Bản Vĩ kinh ngạc kêu lên cũng không thèm để ý Cẩu Tử bên cạnh, trực tiếp bay lên trời.

"Huynh, huynh sao vậy?"

Cẩu Tử nói.

"Ta bị trù yểu rồi, phải kêu tên nhóc Thiên Đạo kia đổi tiền tệ lại, may ra mới có thể phá vỡ..."

"Huynh của đệ không muốn cả đời này không tìm được phụ nữ đâu..."

Còn phía Dịch Phong bên này.

Thấy Dịch Phong mắng chửi như vậy, người phụ trách cũng run rẩy, nhanh chóng nhắc nhở:

"Đại nhân xin cẩn trọng lời nói, xin cẩn trọng lời nói!"

"Ta cẩn trọng lời nói làm cái khỉ gì"

Dịch Phong tức giận nói.

Cung Thần ở bên cạnh lẩm bẩm.

Tiên sinh đúng thực là tiên sinh. Các cao nhân khác không có ai là không giả vờ đoan trang cả. Chỉ có mình tiên sinh là sống thật nhất. Còn rất yêu tiền. Cũng rất dễ tức giận.

Cũng may, Cung Thần còn có chút tiền bạc, mặc dù không biết hắn ta dùng để làm gì nhưng ít ra cũng có thể giải quyết chuyện cấp bách của Dịch Phong.

Cuối cùng là vẫn mua được căn nhà nó.

Sau khi sắp xếp xong, Dịch Phong bắt đầu suy nghĩ về tình trạng tu vi của mình.

Vân là không nghĩ ra được.

Thực là chèn ép đến mức muốn tìm ai đó để nói ra.

Nhìn Lão Cung cung kính bên cạnh, hắn khẽ hỏi:

"Lão Cung à, ngươi biết ta là tu vi gì không?

"Cái này, thuộc hạ không biết."

Cung Thần cung kính trả lời.

"y"

"Nói thật ra, ta cũng không biết mình là tu vi gì"

Dịch Phong xoa trán, buồn lòng nói.

Cung Thần ngạc nhiên.

Tu vi của tiên sinh đã cao đến mức ngay cả bản thân cũng không biết là cảnh giới gì rồi sao?

Hay là nói, đã phá vỡ sự che chắn của Tiên Giới, đạt đến mức mà không ai đạt được?

"Haiz."

"Ta không biết ngươi có thể hiểu ta không, tóm lại là cảm giác đó.

"Thật là phiền phức!"

Dịch Phong mặt mày u ám.

"Phiền?"

Sắc mặt Cung Thần co giật lại.

Tốt.

Một sự khoe khoang rất khiêm tốn!

Trong lòng kinh ngạc đến thốt lên: Mình cũng muốn có phiền muộn như vậy!