"Hắc bào này cư nhiên dám động thủ ở trong Tụ Bảo Các, khiến cho Ngọa Long lão gia tử tự mình động thủ, hắn chết chắc rồi!"
Nhìn thấy Ngoạ Long Phụ tự mình động thủ, Ngô Thiêm cùng La lão nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngoan độc nhìn về phía cổng lớn tràn ngập chờ mong.
"Các hạ, ta thừa nhận ngươi rất mạnh!"
"Nhưng đây là địa bàn Tụ Bảo Các ta."
"Mong rằng các hạ có thể cho ta một chút mặt mũi, chỉ cần các hạ xoay người rời đi ta cam đoan sẽ không truy cứu chuyện vừa À2 TỐI.
Ngọa Long Phụ nhìn Lâu Bản Vĩ trước mắt, truyền ra thanh âm cảnh cáo.
Nghe xong.
Áo choàng đen của Lâu Bản Vĩ nhẹ nhàng động.
Đôi đồng tử sau lớp sương mù nhìn về phía hắn.
"Ngươi, là cái thá gì?"
"Cũng xứng để bản thần cho ngươi một chút mặt mũi?"
"Quỳ xuống cho ta!"
Thanh âm vừa dứt đôi chân của Ngọa Long Phụ tức thì khuyu xuống đất.
Lâu Bản Vĩ lướt qua hắn tiếp tục từng bước một tiêu sái bước đi.
Mà Ngọa Long Phụ quỳ trên mặt đất toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, ánh mắt gắt gao thiếu chút nữa hồn phi phách tán, ngay cả linh hồn đều cảm giác đang run lẩy bẩy.
Trong miệng run rẩy một câu cũng nói không nên lời.
Không còn vẻ vân đạm phong khinh như lúc trước nữa.
Hắn nhớ rõ một khắc vừa rồi, tựa hồ như Thiên Đạo hạ ý chỉ cho hắn, khiến hắn hoàn toàn sợ hãi không dám kháng cự.
Nếu là hắn không quỳ.
Sẽ hồn phi phách tán.
Mà hai người Ngô Thiêm đang chờ đợi Ngọa Long Phụ sẽ thu thập Lâu Bản Vĩ, vừa nhìn thấy Ngoạ Long Phụ dưới một lời của Lâu Bản Vĩ liền trực tiếp quỳ xuống đất trên người hai người đều nổi đầy da gà.
"Như thế nào..."
"Như thế nào lại..."
"Ngọa Long lão gia tử, như thế nào lại quỳ xuống..."
Ngô Thiêm nghĩ nát cả óc nhưng vẫn không thể hiểu được vì sao lại như vậy.
Phải biết rằng, Ngoạ Long Phụ chính là một trong những cự kình của Thiên Chi Tiên Điện, tuy rằng hắn không thường xuyên chiến đấu, mà là dựa vào quyền mưu mà trứ danh.
Nhưng cho dù nói như thế nào, cũng là một trong những bá chủ của Thiên Chi Tiên Điện.
Từ trong Tụ Bảo lâu đến cả tiên giới chưa thấy người nào có thể so sánh với hắn cả về thực lực lẫn năng lực.
Nhưng mà.
Vậy mà lại quỳ trước mặt người mặc áo choàng đen?
Lúc này Ngô Thiêm mới phát hiện mình đã xem nhẹ thực lực của người mặc áo choàng đen này.
"Làm sao, La lão, La lão làm sao bây giờ?"
"Ngươi mau nghĩ cách đi ta không muốn chết!"
Nhìn thấy Lâu Bản Vĩ từng bước một đang tới gần, nước mắt nước mũi của Ngô Thiêm cũng trực trào ra, bàn tay còn lại duy nhất của hắn kích động nắm lấy y phục của La lão, lo lắng nói.
Nhưng đến Ngọa Long Phụ cũng còn phải quỳ gối, La lão hắn thì có thể có biện pháp gì, toàn thân thấm đẫm mồ hôi lạnh hắn căn bản cũng không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng.
người mặc áo choàng đen đi tới trước mặt hai người.
Thân hình trong mắt bọn họ được phóng đại lên tựa như một vị tử thần đứng ở nơi đó.
Hai người ở trên mặt đất giãy dụa lui về phía sau.
Lúc này bên trong chiếc áo choàng màu đen một bàn tay xương xẩu nhẹ nhàng đưa ra.
"Oanh!"
Cùng với một đạo âm thanh nứt vỡ, cánh tay còn lại của Ngô Thiêm đã nổ tung.
Tiếng kêu thảm thiết liên miên không ngừng.
Mà Ngô Thiêm mất đi cả hai tay hai chân lúc này trông chẳng khác gì một con nhộng ve, đôi con ngươi trừng lên vì sợ hãi nằm trên mặt đất vặn vẹo giãy dụa.
"Hừ, ta cảnh cáo ngươi dừng tay lại!"
Thấy vậy La lão cố lấy dũng khí uy hiếp nói: "Chúng ta chính là người của Thiên Thi Tiên Điện, thiếu chủ là con trai của Ngô Phàm đại đế chủ nhân của Thiên Chi Tiên Điện, nếu ngươi còn không dừng tay, nhất định Ngô Phàm đại đế sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Dưới lớp áo choàng đen.
Truyền ra một âm thanh vô cùng thản nhiên.
Bàn tay nhẹ nhàng xiết một cái.
La lão trước mắt trực tiếp biến thành hư vô.
"A, aa. ` Nhìn thấy La lão đột nhiên biến thành hư vô, cổ họng của Ngô Thiêm tựa như bị mắc xương cá, hoảng sợ đến không thở nổi thân thể như con nhộng ve liều mạng giãy giụa vặn vẹo.
Sắc mặt của Lâu Bản Vĩ không chút thay đổi.
Bàn tay nâng lên.
Xương ngón tay trắng lại lần nữa nhô ra, một năng lượng khủng khiếp làm cho da đầu người ta tê dại, hướng về phía Ngô Thiêm chậm rãi bao quanh hắn.
Ngô Thiêm trừng lớn hai mắt.
Ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Dừng tay"
Đúng lúc này.
Phía trên bầu trời.
Truyền đến một thanh âm uy nghiêm.
Ngay lập tức một bóng người xé toạc không gian và bước ra.
Mái tóc đen buông thõng phía sau đầu, toàn thân hắn toát ra một sự uy nghiêm cùng với khí tức vương giả.
Hắn vừa đi ra, cả trời đất tựa như đều thay đổi, toàn bộ không gian tràn ngập một bầu không khí áp bức.
Những kẻ tu vi thấp yếu đã trực tiếp nằm phủ phục trên mặt đất.