"Ngô Phàm?"
Ngọa Long Phụ đang quỳ trên mặt đất không thể nhúc nhích thấy vậy đột nhiên thốt lên với thanh âm kinh ngạc.
Mà Ngô Thiêm đang chuẩn bị chờ chết thấy vậy nhất thời kích động oà khóc.
"Ha ha ha..."
"Là phụ thân"
"Là phụ thân đã đến"
"Đúng rồi, phụ thân đã hạ ấn ký trên người ta chỉ cần ta gặp nguy hiểm đến tính mạng thì người có thể cảm nhận được."
"Ha ha ha, phụ thân ta tới rồi, có phụ thân ta ở đây, ta xem kẻ nào dám giết ta"
"Bất cứ kẻ nào làm thương tổn đến ta, đều bị phụ thân ta xử tử"
Sự xuất hiện của Ngô Phàm.
Làm cho Ngô Thiêm hoàn toàn thả lỏng nằm trên mặt đất điên cuồng mở miệng cười to.
Giữa không trung.
Nhìn thấy Ngô Thiêm toàn bộ tứ chi đều mất, sát ý của Ngô Phàm mãnh liệt dâng trảo.
Lại nhìn đến Ngọa Long Phụ đang quỳ trên mặt đất, hắn hừ lạnh nói: "Ngọa Long Phụ, ngươi càng ngày càng không được rồi."
Nghe vậy.
Sắc mặt của Ngọa Long Phụ nghẹn khuất vô cùng khó coi.
Ngô Phàm cũng không để ý tới Ngọa Long Phụ nữa mà là đem ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lâu Bản Vĩ.
Không nói thêm hai lời.
Trực tiếp xuất thủ.
Chính là một chưởng đánh về phía Lâu Bản Vĩ.
"Oanh!"
Một chưởng này vừa hạ xuống toàn bộ mặt đất phạm vi xung quanh mấy trăm trượng liền lún xuống thành một cái hố.
Mà ngoại trừ Tụ Bảo Các có trận pháp bảo hộ phòng ốc xung quanh đều bị nghiền thành bột phấn.
Tuy rằng Tụ Bảo Các có trận pháp bảo hộ, nhưng trận pháp này cũng không gây trở ngại gì đến hiệu quả của một chưởng kia.
Trực tiếp lao thẳng về phía Lâu Bản Vĩ "Ha ha ha!"
"Phụ thân ta ra tay."
"Ngươi chết chắc rồi."
Ngô Thiêm nằm trên mặt đất hung dữ cười to.
Nhưng mà.
Ngay sau đó.
Tiếng cười của hắn đột nhiên ngừng lại.
Đôi đồng tử hoảng sợ mở to đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào không trung.
Bởi vì hắn nhìn thấy đầu ngón tay của Lâu Bản Vĩ nhẹ nhàng búng một cái liền trực tiếp hoá giải một chưởng này của phụ thân hắn, ngay sau đó sức mạnh của chưởng ấn liền tiêu tán không còn.
Điều này trực tiếp đả kích Ngô Thiêm đến thảm hại.
"Làm sao lại... điều này làm sao có thể?"
"Phụ thân không phải là vô địch sao, như thế nào sẽ đánh không lại tên lùn này!"
Ngô Thiêm run rẩy hét lên hoàn toàn không thể tin nổi.
Mà bản thân Ngô Phàm cũng sợ ngây người đứng ở giữa không trung kịch liệt ho khan.
Bởi vì một cái búng tay này không chỉ hoá giải được một chưởng của hắn còn khiến cho hắn bị phản phệ.
Nhưng hắn không dừng lại bàn chân dẫm lên khoảng không lùi lại lấy đà hướng Lâu Bản Vĩ đánh tới.
Lâu Bản Vĩ vẫn đứng yên ở đó không có chút hành động lẳng lặng chờ đợi.
Ngô Phàm càng ngày càng gần.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ tấn công Lâu Bản Vĩ, nhưng lắc mình một cái đi tới bên cạnh Ngô Thiêm một tay xách hắn lên.
Cùng lúc đó hắn ném ra một tấm kim phù.
"Hôm nay cáo từ trước, thù hận hôm nay ngày sau tất báo!"
Ngô Phàm lạnh lùng truyền ra thanh âm, lá phù trong tay phát ra một đạo ánh sáng vàng kim trong nháy mắt phụ tử hai người liền đã biến mất.
"Phụ thân, chúng ta đây là đi đâu!"
Bên trong không gian thông đạo Ngô Thiêm hỏi cha hắn.
"Trở về Thiên Chi Tiên Điện!"
Ngô Phàm sắc mặt âm trầm đáp lời.
"Thiên Thi Tiên Điện?"
Ngô Thiêm nghe vậy đôi mắt sáng ngời, nhất thời cười to nói:
"Chỉ cản trở về Thiên Chi Tiên Điện, cho dù kẻ này có thủ đoạn thông thiên, chúng ta cũng không sợ nguy hiểm"
"n!
Ngô Phàm bình tĩnh gật đầu.
Một lúc sau, hai người thông qua truyền tống trực tiếp đi vào kết giới của Thiên Chi Tiên Điện.
Sau khi tiến vào Thiên Chi Tiên Điện, sắc mặt âm trầm của Ngô Phàm mới thay đổi tốt lên một chút.
Hắn vạn lần không ngờ đến thực lực của người mặc áo choàng đen này lại mạnh đến như vậy.
Thậm chí vừa rồi hắn mãnh liệt cảm nhận được nếu mình không nhanh chóng truyền tống rời đi thì hìện giờ bản thân mình cũng không biết sẽ ra sao nữa.
Nhưng cũng may.
Hiện tại đã về đến Thiên Chi Tiên Điện.
Chẳng sợ người này có thủ đoạn thông thiên, cũng chẳng làm gì được phụ tử bọn họ.
Nhưng mà.
Hắn mới vừa mới thả lỏng một hơi, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
Ngay lập tức liền nhìn thấy mây đen cuồn cuộn xé rách hư không mở ra.
Một bàn tay xương xẩu trực tiếp từ trong hư không vươn ra hướng đến chỗ phụ tử hai người chộp tới.
"Người mà bản thần muốn giết còn chưa có ai có thể cứu!"
"Càng không có ai ngăn cản được"
Nhìn thấy vậy.
Ngô Phàm mở to hai mắt nhìn, tràn ngập hoảng sợ.
Hắn vạn lần không thể ngờ đến, cách xa ngàn vạn dặm như vậy mà người này trực tiếp xé rách không gian đuổi theo đến đây.
Nhưng hắn cũng không hề có ý định ngồi chờ chết.
Vừa nghiến răng hắn lấy ra một tấm bùa khác ném về phía không trung liền trực tiếp vỡ ra hóa thành trăm ngàn ngôi sao.
"Ngô Phàm gặp nạn, nguyện dùng cơ hội duy nhất này khẩn cầu chư vị đồng minh ra tay tương trợ!" Theo sau âm thanh vừa nói Ta.
Bên trong Thiên chỉ tiên điện rộng lớn vô số đạo khí tức không kém gì Ngô Phàm trong một khắc đột nhiên thức tỉnh.