Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 765: Tâm phúc của chủ thượng (2)




Cho dù chỉ một chút khả năng xảy ra thì Dịch Phong cũng sẽ không thể chịu đựng được hậu quả.

Nếu như đi ra ngoài rồi, với tu vi Luân Hồi cảnh của Cung Thần, đừng nói đến việc có thể thoát khỏi mình dễ như trở bàn tay, cho dù giết chết mình sau đó tiêu hủy thi thể xóa đi dấu vết cũng dễ như trở bàn tay.

Lời này châm biếm một cách trần trụi!

Cung Thần nghe vậy, nơi nào còn có nửa phần kích động.

Hắn quỳ xuống vang lên một tiếng "Phốc": "Chủ thượng minh xét, ngàn vạn lần thuộc hạ cũng không dám có suy nghĩ khác!"

"Nếu như chủ thượng nghi ngờ lòng trung thành của ta, vậy thì ta sẽ không đi ra ngoài nữa!" Cung Thần hoảng sợ nói, bàn tay giương lên đối diện với đỉnh đầu: "Không chỉ như thế, ta sẽ tự phế tu vi toàn thân, ta sẽ dùng cái này để chứng minh lòng trung thành của ta!"

Nói xong thì hắn muốn vỗ xuống đỉnh đầu.

"Dừng tay!" Dịch Phong nhanh chóng ngăn lại.

Phương pháp này cũng quá tiêu cực rồi, mình chỉ muốn chất vấn một chút vậy mà lại muốn tự phế đi tu vi của chính mình...

Ngay lập tức đầu óc bắt đầu chuyển động, vừa nói vừa giải thích:

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Không phải là ta đang nghi ngờ ngươi, ta chỉ sợ sau khi ngươi ra ngoài bởi vì quá hưng phấn sẽ chậm trễ chuyện mà ta giao."

Nhưng nói thật, nhìn thấy dáng vẻ như thế của Cung Thần, Dịch Phong đã hoàn toàn yên tâm rồi.

Nghe được lời này của Dịch Phong, Cung Thần cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

Hắn lau mồ hôi rịn trên trán: "Chủ thượng yên tâm, mặc dù chuyện có thể ra ngoài khiến ta cảm thấy rất hưng phấn, nhưng ngàn vạn lần không có khả năng, cũng không dám chậm trễ 1"

chuyện của chủ thượng "Vậy thì tốt" Dịch Phong nói xong rồi tiến đố Cung Thần vẫn đang quỳ đứng lên: "Đứng lên trước đi."

Cung Thần thuận theo Dịch Phong đỡ mà run rẩy đứng lên, sau khi hoảng sợ qua đi, trong lòng bắt đầu nghĩ đến chuyện của Dịch Phong.

"Chủ thượng, nếu như ta đi ra ngoài với người rồi, vậy người nữ tử Luân Hồi cảnh tới đây thì làm sao bây giờ?" Hắn dò hỏi.

Dịch Phong liếc mắt qua, nhìn thấy một người vác cuốc dáng vẻ giống như nông dân vậy đứng ở phía trước đám người nhất.

"Ngươi tên là gì?"

Nghe thấy Dịch Phong hỏi tên của mình, cộng thêm đề tài vừa rồi, âm thanh của Đới Thương kích động mức run rẩy.

"Thưa chủ thượng, thuộc hạ tên Đới Thương."

Dịch Phong nhìn hắn, suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước kia có phải ngươi là người phụ trách chuyện xới đất ở hậu viện đúng không?"

"Vâng ạt "Sau khi Cung Thần đi ra ngoài với ta, ngươi có thể đảm nhiệm công việc của hắn hay không?" Dịch Phong hỏi.

"Tất nhiên ạ!" Đới Thương sục sôi trả lời.

"Tốt, vậy sau khi ta đi thì ngươi sẽ phụ trách quản lý việc và người trong viện." Dịch Phong dặn dò nói: "Còn có người nữ tử mà Cung Thần nói kia, ngươi cũng phải xử lý thỏa đáng chuyện liên quan tới nàng"

"Vâng! Thuộc hạ nhất định không phụ sứ mệnh!" Đới Thương nện cuốc xuống mặt đất một một cái, kiên định lớn tiếng trả lời.

Dịch Phong móc móc lỗ tai, nhìn dáng về vô cùng nghiêm túc trang trọng của Đới Thương, hơi buồn cười.

Chỉ là mấy tên ở trong viện nát đào đất nhổ cỏ mà thôi, mình cũng chỉ là một nhân tiên nhàn rỗi, vậy mà có thể chỉnh đốn ra một loại uy áp của bá chủ thiên hạ.

Quả nhiên lề lối của các đại lão lợi hại không giống với người bình thường.

Không giống với mấy ông già bón phân xới đất trước kia ở trong võ quán của hắn, cũng không giống với đám đệ tử ngồi ăn chờ chết và thuộc hạ mời chào trong Thiên Địa môn của hắn.

Cho dù tân dóc thể hiện sự lợi hại của mình với bọn họ, bọn họ cũng chỉ hai mắt mờ mịt, nhẹ nhàng nói một câu tiên sinh thật lợi hại.

"Được rồi, ta đi đây. Vậy thì chuyện ở nơi này sẽ giao cho các ngươi." Dịch Phong nói, lời vừa dứt, tay bắt lấy Cung Thần, sau đó biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.

Một đám người choáng váng nhìn vị trí đất phẳng mà Dịch Phong vừa đứng đã biến mất không thấy gì nữa đến ngơ ngác.

Nếu như là ở bên ngoài chớp mắt biến mất thì không khó, nhưng một nơi như đảo Ám Ảnh, không chỉ áp chế tu vi cực hoang tử địa, bên ngoài còn có kết giới hư không vạn cổ chỉ cửu nữa.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng chủ thượng có thể đi ra ngoài được, cho dù thế nào cũng phải thi triển pháp thuật trước, sau đó vận dụng tu vi để rời đi.

Không nghĩ tới chỉ một cái chớp mắt... thì đã không thấy người đâu nữa...

Đám người không khỏi cảm thán: "Chúng ta đã biết chủ thượng rất mạnh nhưng không nghĩ tới chủ thượng lại mạnh đến mức này, quả thực rất khủng bố!"

"Đúng vậy. Nhưng mà Cung Thần đúng là người rất may mắn, vậy mà người đầu tiên được ra ngoài lại là hắn" Cũng có người cảm thán nói.

"Chuyện này thì có cái gì đâu, ngươi không thấy chủ thượng dẫn hắn ra ngoài đơn giản thế nào sao. Chủ thượng chỉ cần nắm một cái thì biến mất không thấy gì nữa!"

"Chỉ cần chúng ta trung thành với chủ thượng, sớm muộn gì chủ thượng cũng sẽ mang chúng ta ra ngoài. Ngươi gấp gáp cái gì."