Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 766: Sắp bị bại lộ rồi




"Đúng vậy." Đới Thương cũng gật đầu đồng ý: "Chủ thượng là một nhân vật lợi hại có thể xuất hiện từ hư không như vậy, ở tiên giới ta lại chưa từng nghe qua tên tuổi của ngài ấy."

"Bây giờ ngài ấy đột nhiên xuất hiện, rất có thể là đại năng viễn cổ gì đó, xuống núi làm chuyện lớn. Cũng không thể ở mãi một nơi mà ngay cả chim cũng không thèm ỉa như đảo Ám Ảnh được."

"Ngươi nói cũng có lý." Người bên cạnh nhao nhao nói theo.

Trong đó người nữ tử lớn tuổi cầm giỏ thức ăn cười, chen miệng vào nói: "Trước đó ngươi còn nói Cung Thần rất may mắn, ta thấy ngươi cũng rất may mắn. Bây giờ thăng chức rồi nói không chừng qua không bao lâu nữa thì cũng có thể giống với Cung Thần"

"Cũng không biết đến khi nào ta mới có thể giống như các ngươi, được chủ thượng ưu ái"

Đới Thương nghe vậy, nụ cười trên mặt muốn nhịn cũng nhịn không được: "Vẫn chưa đến mức đó, hiện tại Cung Thần là tâm phúc trước mắt của chủ thượng, làm sao ta có thể sánh bằng chứ"

"Cũng đã giao quyền quản lý mọi chuyện cho ngươi rồi, ngươi cũng là tâm phúc" âm thanh chúc mừng từ bên cạnh truyền đến, mọi người đều phụ họa đồng ý.

Đới Thương cười đến miệng không khép lại được, nhưng cũng chưa quên chuyện mình phải làm.

"Được rồi, được rồi, các ngươi đi làm việc của mình đi, ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ chủ thượng giao đây." Đới Thương phất phất tay, sau đó đi về phía bão cát.

Gió cát thổi khiến người ta không thể mở mắt, chỉ có thể nheo lại thành một khe hở.

Đây là nơi trước đây Cung Thần gặp Khương Chí, Khương Chí đã ngồi xếp bằng ở đây.

Nàng nheo mắt nhìn toàn bộ cơ thể, cho dù gió cát thổi làm không thể mở nổi mắt, nàng vẫn cố gắng hết sức từ khe hở của mắt mà quan sát xung quanh một cách cẩn thận.

Nàng đã ở lại trong sân một hồi lâu. Bây giờ vết thương trên cơ thể đã tốt hơn trước rất nhiều.

Mấy ngày nay nàng vẫn luôn chờ đợi tin của vị tiền bối đó.

Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy một người rơi xuống trước mặt từ giữa không trung.

Khương Chí nhanh chóng đứng lên.

Nàng nhớ người này, quả thực trước đây nàng đi cùng với vị tiền bối kia đã từng gặp một lão nhân đang cẩm cuốc ở cái sân đó.

"Tiền bối" Nàng cung kính hành lễ.

"Ngươi còn nhớ ta sao" Đái Thương cười nói: "Người dẫn ngươi đi trước đây đã rời khỏi đảo Ám Ảnh đi ra ngoài có việc rồi. Từ bây giờ trở đi ta là người bàn bạc với ngươi. "

Nghe thấy có người đi ra ngoài, Khương Chí mở to hai mắt, bỗng nhiên trong lòng giống như nở hoa!

"Thật sao!" Nàng kinh ngạc hỏi. Không ngờ, không chi vị chủ nhân đó có thể ra ngoài thì thực sự ngài ấy sẽ có cách để người khác ra ngoài!

"Điều này có gì mà ngươi phải ngạc nhiên như vậy" Đái Thương không cho điều này là đúng và nói: "Nếu ngươi có thể trung thành với chủ nhân thì sớm muộn người cũng sẽ có cơ hội ra ngoài"

Trong lúc nhất thời Khương Chí không biết nên nói cái gì, chắp tay cầu nguyện: "Vậy thì ta tự hỏi liệu mình có thể trung thành với chủ thượng không?"

Trước đó tưởng chỉ là hy vọng, nhưng bây giờ mới biết rằng thì ra đó không chỉ là hy vọng!

Mà đó là một cái gì đó có thể được thực hiện một cách dễ dàng!

"Hãy đi với ta, chủ thượng đã trở lại rồi và người đã đồng ý đưa ngươi vào dưới trướng."

Khương Chí xúc động đến mức không biết đặt tay mình ở đâu:

"Thật sao!"

"Nghĩa là bây giờ ta có thể đi cùng ngài rồi sao!"

"Đúng vậy" Đái Thương hiểu rất rõ khi nhìn bộ dạng xúc động của Khương Chí.

Ai mà không vui cho được khi có được một cơ hội lớn lao như vậy chứ.

Đái Thương nhanh chóng đưa Khương Chí ra trước sân.

Khương Chí nhìn xung quanh, liên tục chỉnh sửa bộ quần áo xấu không tả xiết trên người. Nàng xoa xoa tay thấp thỏm đi theo sau Đái Thương đi về phía trong sân.

Tim đập như trống.

Rất căng thẳng.

Nàng nghĩ rằng sau khi theo sau Đái Thương đi vào sẽ gặp được điện kiến một vị trong truyền thuyết nhưng không ngờ trong nhà không hề có một bóng người.

Thậm chí vị tiền bối trước mặt cũng không dừng lại mà đi thẳng ra phía hậu viện.

"Tiền bối, chủ thượng đâu?" Khương Chí vừa đi theo vừa cẩn thận mở miệng dò hỏi.

"Chủ thượng à, ngài dẫn dắt vị tiền bối lần trước ngươi gặp đi ra ngoài có công chuyện rồi." Đái Thương nói.

Khương Chí có chút thất vọng.

Mấy ngày nay nàng luôn mong ngóng có thể gặp được vị chủ thượng lợi hại thông thiên.

Nàng đã nghĩ rằng hôm nay có thể gặp được.

Không ngờ rằng vẫn không có cơ hội.

Đái Thương nói xong, quay đầu nhìn Khương Chí.

Hắn nhìn thấy bộ dạng có vẻ hơi thất vọng của Khương Chí.

"Mặc dù chủ thượng không có ở đây, nhưng ngài đã dặn dò lại, chỉ cần ngươi lập lời thể trung thành với ngài thì ngươi có thể ở lại" Đái Thương nói, nhìn thấy Khương Chí ngẩng đầu và vui vẻ trở lại.

"Đúng rồi, còn nữa, chút nữa ta sẽ hái cho người ít nho và trái cây. "Đái Thương nói: "Ngươi ăn để phục hồi lại cơ thể"