Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 764: Tâm phúc của chủ thượng




Dịch Phong mở hệ thống ra, thay đổi ý nghĩ một cái người thì biến mất không thấy gì nữa.

Đảo Ám Ảnh, ở trong viện.

Cung Thần ngồi canh giữ ở cửa sân, đột nhiên xuất hiện một bóng người ở trước mắt.

Nhìn người tới là Dịch Phong thì hai mắt của hắn sáng lên, hưng phấn nói: "Chủ thượng trở về rồi!"

Chủ thượng?

Thật đúng là một cái xưng hô nghe còn trâu bò nữa!

Dịch Phong liếc qua Cung Thần, nhìn dáng vẻ cung kính không thôi của hắn.

Trong lòng vui vẻ, thật đúng là một cái xưng hô hay.

Hắn ưỡn thân thể càng thẳng hơn, chắp tay đứng thẳng biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, khiến cho mình nhìn có vẻ xứng với cách xưng hô trâu bò này.

"Ừ, những người khác đâu rồi?"

Lời vừa nói ra, một đám người vội vàng từ trong viện đi ra.

"Ai zô, chủ thượng trở về rồi!"

"Xin chào chủ thượng!" Một đám người nhao nhao hành lễ với Dịch Phong.

Dáng vẻ cung kính này và cả xưng hô trâu bò như thế khiến Dịch Phong cực kỳ hài lòng, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu: "Ù, rất tốt"

Chủ thượng khích lệ bọn họ!

Mọi người đều vui vẻ nhìn về phía Dịch Phong.

Không được, không thể để cho bọn họ biết rằng mình vui mừng bởi vì cái xưng hô này được.

Nếu không một tí cảm giác trâu bò cũng không có.

Thế là Dịch Phong chỉ vào cây xanh trong hậu viện: "Những thứ trong viện trồng rất tốt"

"Cảm ơn chủ thượng khen thưởng!" Đám người ở hậu viện vô cùng vui mừng trả lời. Đối với những lời khen ngợi của Dịch Phong thì trên mặt bọn họ đều tràn ngập vui mừng.

Chỉ có một mình Cung Thần là không ở trong đám người vui Sướng này.

Thế là hắn nhanh chóng tiến lên phía trước bổ sung: "Chủ thượng, trước đó ngươi giao cho ta đi mời chào người, ta vừa tìm được một người nữ tử Luân Hồi cảnh, nhân phẩm không tệ, là người rất bền bỉ"

"Tốt." Dịch Phong nói.

Nghe vậy, trên mặt Cung Thần cũng hiện lên vui mừng: "Cảm ơn chủ thượng khen ngợi!"

"Vậy bây giờ ta sẽ bảo nàng đến gặp mặt chủ thượng nhé?" Cung Thần hỏi.

"Không cần." Dịch Phong khoát khoát tay: "Hiện tại ta không rảnh để gặp nàng. Ngươi bảo nàng tự mình qua đây lập lời thề thì có thể sống ở chỗ này.

"Vâng" Cung Thần trả lời, sau đó lại bổ sung: "Người nữ tử kia bị đảo Ám Ảnh ăn mòn, trong đoạn thời gian dài đã không ăn không uống, thân thể suy yếu, chủ thượng xem xem, có cần cho nàng ăn một chút đồ vật gì đó hay không?"

"Ố cái đảo Ám Ảnh này bị thương là chuyện bình thường" Dịch Phong cũng không thấy có gì không ổn, nói thẳng: "Sau khi lập lời thể ở lại nơi này, trước tiên cứ cho nàng ăn chút đồ vật rồi điều dưỡng thân thể thật tốt đã"

"Vâng!" Cung Thần nói: "Ta sẽ tự mình đi giám sát."

"Ngươi không cần phải đi giám sát." Dịch Phong nói: "Ngươi cần phải đi ra ngoài một chuyến với ta, có việc khác để cho ngươi HÀ làm.

Ra ngoài?

Cung Thần cho rằng mình đã nghe lầm, trợn tròn mắt khiếp sợ nhìn về phía Dịch Phong: "Chủ thượng muốn dẫn ta ra ngoài sao!"

"Đúng vậy." Dịch Phong nhìn về phía Cung Thần, hắn rất hiểu sự kích động của Cung Thần.

Cái nơi mà ngay cả cứt chim cũng không có như Đảo Ám Ảnh này, đây là nơi lưu đày của tiên giới cũng giống như ngục tù vậy.

Cho dù đại lão có lợi hại hơn nữa thì khi vào trong này cũng chỉ có thể chờ đợi cái chết đến, căn bản là không đi ra được.

Loại Nhân Tiên rác rưởi giống như mình, cũng chỉ dựa vào hệ thống mới có thể tùy ý ra vào.

Vốn dĩ Cung Thần nghĩ rằng mình chỉ có thể chờ chết ở đây, bây giờ chính mình có thể đi theo ra khỏi đảo Ám Ảnh, đương nhiên hắn sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng rồi.

Ngược lại điểm này của hệ thống rất tốt, vừa hay có thể cấp cho mình kỹ năng giả vờ ngầu ở trước mặt những tên đại lão này.

Nhưng mà... Trong đầu Dịch Phong hiển hiện một cái suy nghĩ.

Hắn bình tĩnh nhìn Cung Thần đang kích động không thôi, cũng không nói gì.

Cung Thần bị Dịch Phong nhìn đến mức cả da đầu tê dại, hắn không dám kích động nữa. Mà hắn vô cùng thấp thỏm dò hỏi:

"Chủ thượng nhìn ta làm gì?"

"Ta đang nghĩ, ta có thể mang ngươi ra ngoài thì cũng có thể để ngươi quay về." Dịch Phong bình tĩnh nói, trong lời nói đúng là rất uy nghiêm.

"Cho nên sau khi rời khỏi đây, không thể sinh ra suy nghĩ gì khác"

Không sai, hắn sợ sau khi Cung Thần được hắn dẫn ra ngoài liền chạy mất dép.

Dù sao đối với nhưng người bị cầm tù ở đảo Ám Ảnh vô số năm tháng không thấy ánh mặt trời mà nói, đối với bọn họ thì có thể ra ngoài là một chuyện vui lớn nhất ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Chuyện lập lời thề gì đó, tuy được tiên nhân coi trọng, nhưng hắn biết rõ những thứ này không có tác dụng.

Đối với loại chuyện vui lớn ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ tới có thể đi ra ngoài này, ai biết được sẽ có một chút khả năng chiếm cứ lý trí của hắn hay không, khiến hắn ngay cả lời thề cũng không quan tâm.