Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 744: Nhặt được bảo vật




Lục phủ ngũ tạng của hắn ta, vốn đã bị bào mòn bởi bầu không khí tàn bạo, đã ngay lập tức cải thiện hơn, sức lực cũng đang phục hồi. Thấy thế, hắn ta phấn khích đến nỗi không thể nói thành lời. Đây rõ ràng không chỉ là một bữa ăn vô cùng thịnh soạn, mà còn là cơ hội được vị cao nhân ở trước mặt trao cho hắn ta.

Hai tay đang nắm cổ kên kển của Cung Thần run lên, hắn ta nhìn Dịch Phong đang nằm trong sân rồi bất giác quỳ xuống.

"Cung Thần đa tạ món quà do ngài ban tặng!" Hắn ta nói một cách kính cẩn.

Dịch Phong đang nằm trong sân thầm nhếch miệng mỉm cười.

Vốn dĩ hắn không muốn tiếp xúc nhiều với những người sống trên hòn đảo này, vì nếu giao tiếp nhiều, có khi hắn sẽ bị bắt vào ngục hoặc gặp phải những người xấu. Nhưng giờ đây cũng đã gặp họ, tại sao không mau chóng giao thiệp với họ và nghĩ cách để đối phương đi theo hắn?

Vì lẽ đó nên Dịch Phong mới cho hắn ta xem của cải tích lũy của mình và cho hắn ta thấy khả năng giết kền kên của mình. Hắn làm vậy để Cung Thần này hiểu rằng cuộc sống của Dịch Phong hắn trên hòn đảo này rất sung túc, thoải mái, và nếu theo hắn, Cung Thần cũng sẽ có thể sống thoải mái như thế ngay trên chính hòn đảo này.

Sau khi cho Cung Thần thấy tất cả những thông tin đấy, Dịch Phong mới thưởng cho hắn ta một miếng thức ăn. Kết quả không nằm ngoài những gì Dịch Phong mong đợi bởi hiện tại, Cung Thần này dường như đã hoàn toàn khuất phục trước hắn. Dù vậy, hắn vẫn im lặng và tiếp tục nằm uống rượu trên chiếc ghế dựa.

Sau khi ăn hết cổ kền kên, Cung Thần dừng lại. Bởi vì sức mạnh ẩn chứa trong đó quá lớn và hắn ta không thể nào tiếp nhận hết trong cùng một lúc được, nên hiện tại Cung Thần bị nghẹn, không thể ăn một cách thoải mái và cũng khó mà tiêu hóa hết trong thời gian ngắn được.

"Bị nghẹn à?" Thấy thế, Dịch Phong buột miệng hỏi.

"Tiền bối, đến chuyện này ngài cũng biết à?" Cung Thần ngẩng đầu trong hoảng sợ và khóc thầm vì nghĩ có khi nào Dịch Phong đã biết rõ mọi chuyện đang xảy ra trong người hắn ta?

"Vừa nhìn một cái là biết rồi" Dịch Phong lạnh lùng nói.

Cái tên này thật là, con kên kền này không hề nhỏ, cái cổ của nó to như thế mà hắn ta chén sạch trong nháy mắt thì không nghẹn mới là chuyện lạ.

Cung Thần cười mếu máo. Vừa liếc qua đã thấy rõ bản thân hắn ta, vậy xem ra không thể giấu bất kỳ chuyện gì trước mặt người này!

"Bị nghẹn thì ngồi sang bên cạnh nghỉ tí rồi hái mấy quả nho ăn, vừa sướng miệng vừa hỗ trợ tiêu hóa nữa." Dịch Phong lạnh lùng nói rồi tiếp tục uống rượu.

Nghe Dịch Phong nói thế, Cung Thần lúc này răm rắp nghe theo.

Hắn ta ngoan ngoãn ngồi sang một bên, hít vào thật sâu để điều chỉnh lại hơi thở, khi thấy thoải mái hơn một chút, hắn ta bước đến hái vài quả nho trên giá trồng nho bên cạnh, rồi cho vào miệng. Tác dụng của những quả nho này thật thần kỳ, những hạt nho cũng trôi thẳng vào bụng và không để lại mùi vị gì, nét mặt hắn ta cũng thay đổi, sự sợ hãi của ban đầu nay đã chuyển thành sự mừng rỡ và biết ơn sâu sắc.

Cơ thể hắn ta bị nghẹn lại vì hoàn toàn không tiêu hóa được sức mạnh quá lớn từ cổ kền kền, nhưng sau khi ăn vài quả nho, sức mạnh ấy đã lan ra toàn thân như một dòng suối và hắn ta cũng thấy thoải mái hơn.

"Hóa... Hóa ra tiền bối bảo ta ăn nho là để giúp ta tiêu hóa sức mạnh bên trong cơ thể... Tiền bối chu đáo quá! Ta làm sao có thể đáp lại đại ân này đây?"

Hắn ta chạy như bay về phía Dịch Phong và quỳ xuống cạnh chiếc ghế dựa.

"Thưa tiền bối"

"Ừm!" Dịch Phong liếc nhìn hắn ta, phe phẩy cái quạt rồi đáp:

"Tiêu rồi à?"

"Vâng, thưa tiền bối, đã tiêu hóa được rồi." Cung Thần cung kính đáp.

"Ngồi xuống đi!" Dịch Phong vẫy quạt rồi nói.

Cung Thần hơi do dự rồi ngồi đối diện với Dịch Phong.

"Tu vi của ngươi là gì?" Dịch Phong thản nhiên hỏi.

Cung Thần nheo mắt lại rồi thầm đoán ý trong lời nói của Dịch Phong. Suy cho cùng, với thực lực của vị này thì không thể nào không nhìn ra thực lực của hắn ta, nhưng tại sao Dịch Phong vẫn hồi như thế? Không lý nào lại...

Sau đó, Cung Thần nghĩ về công pháp tu luyện của bản thân hắn ta. Với công pháp này, hắn ta có thể che giấu tu vi thực sự của mình, cộng với tính tình dè dặt và thận trọng thường thấy của Cung Thần, thì tu vi người ngoài nhìn ra lúc này không phải tu vi thực sự của hắn ta.

Thì ra mọi chuyện là như thế, hóa ra tiền bối đang thử thách lòng trung thực của hắn ta, xem xem liệu bản thân Cung Thần có nói ra tu vi thực sự của mình.

"Hồi bẩm tiền bối, tu vi hiện tại của ta là Luân Hồi Tiên Cảnh"

Cung Thần kính cẩn nói ra tu vi thực sự của hắn ta.

"Luân Hồi Tiên Cảnh?" Dịch Phong khẽ cau mày rồi theo thói quen, hắn bắt đầu phân tích trên ngón tay của mình.