Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 743: Hoàn toàn khuất phục




"y da." Khi hắn ta đang miên man suy nghĩ, Dịch Phong đột nhiên la lên.

"Chuyện gì vậy?" Hắn ta ngẩng đầu lên, ngây người hỏi.

"Đám kền kên chết tiệt này, ta lo lắng tìm khắp nơi vẫn không thấy, nhưng không ngờ giờ chúng đã bay đến trước cửa nhà ta"

Nói xong, Dịch Phong quay đầu bước vào võ quán.

Nam nhân ấy cũng quay đầu nhìn ra ngoài, quả là vài con kển kền xuất hiện trên cái cây đã chết khô cách đó không xa. Mắt chúng có màu đỏ tươi và chúng phủ lên con người hình bóng của một cái chết vô hình.

Hắn ta liếm môi, sự sợ hãi đến tột cùng hiện rõ trong ánh mắt của hắn ta và thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế cho riêng mình, vì dù sao cả người hắn ta cũng không thể nào nguyên vẹn với đám kền kền này.

Và dường như bầy kên kên đã phát hiện ra hắn ta. Chúng kêu đến chói tai và lao vào hắn ta với tốc độ rất nhanh. Sắc mặt hắn ta thay đổi rất nhanh, hắn ta cảm giác nguy hiểm đang bủa vây xung quanh mình.

Nhưng đúng lúc này, một mũi tên sắc bén xuyên thủng không gian bay thẳng về hướng đám chim kền kền. Chỉ trong chớp mắt, mũi tên ấy đã giết cùng lúc ba con chim. Lũ chim kên kền trông như những viên kẹo hồ lô bị xiên lại với nhau và rơi xuống đất.

Những con còn lại dù đã sẵn sàng bay đi để trốn nhưng cũng liên tục bị bắn rơi... Chỉ trong nháy mắt đã không còn một con kền kền đáng sợ nào sống sót...

Két! Cảnh tượng khiến nam nhân ấy mở to mắt, và một tiếng hét như vịt đực phát ra từ miệng hắn ta.

Chẳng lẽ những con chim kền kền ấy bị bắn hạ dễ dàng như thế sao? Dù sức mạnh của bầy kền kền này quả thực không cao, nhưng nếu ở thế giới bên ngoài, hắn ta có thể giết chết một bầy lớn như thế, nhưng đây là nơi nào chứ?

Khung cảnh này đã hoàn toàn xóa tan mối nghi ngờ cuối cùng trong lòng nam nhân ấy với Dịch Phong, hắn ta khom người lại, cung kính đáp lại:

"Tại hạ là Cung Thần, bái kiến tiền bối"

Hắn ta đã hoàn toàn khuất phục trước sức mạnh của người thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình.

Như cảm nhận được sự kính trọng trong ánh mắt của nam nhân kia, Dịch Phong bất giác ngẩng đầu lên rồi nhìn. Chỉ giết được hai con chim đã khiến nam nhân kia hoàn toàn khuất phục, nghe thôi đã thấy bản thân hắn rất ngầu.

Đây là lý do tại sao hắn muốn biến nơi này thành hậu hoa viên, bởi vì ở nơi này, cho dù thực lực của ngươi mạnh đến thế nào, chỉ cần ngươi không trang bị đủ các loại kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã cho bản thân mình, thì ngươi cũng chỉ là đệ đệ của hắn.

Nhưng cái đám tu luyện đầu gỗ ngu ngốc này chỉ biết chăm chỉ tu luyện thôi, chứ đâu biết kỹ năng sinh tồn là gì. Không còn tu vi, bản thân ngươi sẽ chẳng là gì cả.

"Đi nhặt xác chúng về đây!" Dịch Phong lạnh lùng nói.

"Tiền bối, sao phải nhặt lại?" Cung Thần buột miệng hỏi.

"Thức ăn tươi ngon như thế, việc gì phải bỏ mặc chúng?" Dịch Phong hỏi ngược lại: "Nếu là ngươi, ngươi có muốn ăn không?"

Cung Thần bất giác hỏi: "Thịt của loài này ăn được sao?"

Dịch Phong chỉ cười mà không nói lời nào, sau khi Cung Thần nhặt được toàn bộ xác của bầy kền kền và trở về, hắn sẽ đưa Cung Thần vào võ quán.

Vừa bước vào võ quán, Cung Thần sững sờ. Ôi thánh thần ơi, tất cả những thứ này là gì vậy, những con ma sói được treo ở khắp mọi nơi!

Dựa vào vốn hiểu biết của hắn ta về đảo Ám Ảnh, có lẽ hầu như toàn bộ xác của các ma sói đều được treo ở đây.

Không chỉ thế, nơi đây còn treo đủ các loại bộ phận của kền kền, có cả đầu và chân kền kền nữa, và ngoài ra nơi này treo rất nhiều xác của cá phệ hồn?

Cung Thần nuốt nước bọt, không từ ngữ nào có thể diễn tả được cú sốc của hắn ta vào lúc này. Những con thú khiến bao người sợ đến mất mật này, thậm chí đến cả những con thú săn ghê rợn...

Cũng bị vị này biến thành thức ăn sao?

"Chắc ngươi cũng đói lắm rồi nhỉ, thích ăn gì thì cứ lấy! Khi nào ăn xong thì ra sân tìm ta."

Nói xong, Dịch Phong ôm hũ rượu rồi uể oải đi ra sân, sau đó nằm xuống ghế dựa.

"Đa tạ ngài!" Cung Thần vội cúi đầu cảm ơn.

Mặc dù là tu tiên giả không quá ám ảnh về thức ăn, hắn ta vẫn phải nhìn xem mình đang ở đâu, thậm chí hắn ta có thể cố ép bản thân nhịn ăn để tu luyện tăng tu vi, nhưng nếu được ăn no, ăn đủ thì cũng là một việc vô cùng hạnh phúc.

Hắn ta ăn như hổ đói, nhưng vừa cắn một miếng, hắn ta mở to mắt ngay tức khắc và nhìn chằm chằm vào cổ kền kền trong tay.

"Cái... Cái... Cái... Cái này..."

Hắn ta kinh hãi vì phát hiện ra có nguồn sức mạnh rất lớn đang ẩn chứa bên trong chiếc cổ của con kền kền này, và một miếng thịt đó chẳng khác nào một viên linh đan diệu dược có thể chữa được trăm bệnh.