Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 745: Nhặt được bảo vật (2)




Trước khi đến Tiên giới, hắn cũng đã từng làm vài việc nhỏ nhặt.

Thông thường sẽ có ba cảnh gồm Nhân Tiên, Địa Tiên và Thiên Tiên, sau Thiên Tiên là Kim Tiên và Huyền Tiên. Trong Huyền Tiên lại có chín chuyển, mỗi một chuyển là một tầng khác nhau và mỗi chuyển đều có ranh giới cực lớn. Tiếp đó, sau Huyền Tiên là các cấp tu vi với sức mạnh cực mạnh khác như Luân Hồi Tiên Cảnh, Chân Nguyên Tiên Cảnh, Tinh Thần Tiên Cảnh, Nhật Nguyệt Tiên Cảnh...

Phù! Mới nghĩ đến đây thôi đã khiến Dịch Phong thở hổn hển.

Hắn cứ tưởng tên này mới đến Thiên Tiên, chứ nào ngờ đã đạt đến Luân Hồi Tiên Cảnh. Tính đi tính lại, bản thân hắn hiện chỉ là Nhân Tiên rác rưởi, tầm thường, kém xa Cung Thần... đến cả mười hai đại cảnh giới?

y cha cha, nay Dịch Phong nhặt được báu vật rồi!

Dịch Phong suýt chút bật cười, xem ra việc hắn cố gắng làm nhiều thứ như thế quả là không uống công chút nào! Tuy nhiên hắn cũng hiểu rằng đây vẫn chưa phải là thời khắc cuối cùng và những việc cần làm tiếp theo mới là quan trọng nhất. Do đó hắn cũng không xử sự quá thất lễ, mà chỉ hài lòng gật đầu rồi nói:

"Ừm, được đấy, rất tốt!"

Nhưng cái gật đầu đơn giản của Dịch Phong đã khích lệ Cung Thần rất nhiều. Hắn ta cũng thầm vui mừng hơn vì vừa rồi không đoán sai ý của Dịch Phong.

"Ừm... Chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi với nhau, ngươi thấy thế nào?" Dịch Phong kéo dài giọng rồi hồi.

"Xin tiền bối dặn dò" Cung Thần cung kính đáp lại.

"Ừm, ngươi biết đấy, hòn đảo này rất khó sống, đúng chứ?" Dịch Phong hỏi hắn ta với hàm ý sâu xa: "Và ngươi cũng thấy đấy, nếu đi theo ta, cuộc sống của ngươi sẽ đỡ vất vả hơn nhiều, phải không nhỉ?

Nghe vậy, Cung Thần đang cúi đầu chờ đợi đột nhiên mở to mắt.

"Tiền bối, ý của người là?"

"Là thế đấy"

Dịch Phong mở cửa để ngắm núi và nói: "Ta muốn ngươi đi theo ta, và ta sẽ đảm bảo rằng khi sống cùng ta trên hòn đảo này ngươi sẽ không cần phải lo về cái ăn, cái mặc"

Nói xong, Dịch Phong lo lắng nhìn Cung Thần. Hắn tự hỏi liệu Cung Thần, người đang ở Luân Hồi Tiên Cảnh, sẽ đi theo hắn chỉ vì miếng ăn? Nhưng điều hắn không ngờ tới là khi hắn chưa kịp nghĩ gì sâu xa, Cung Thần đã quỳ xuống đất thật mạnh rồi đáp lại với giọng cấp bách và phấn khích pha lẫn sự nhiệt tình và ngọt ngào khiến người khác phải ngạc nhiên, lo sợ: "Tiền bối, ta đồng ý đi theo người."

Câu trả lời thắng thắn của Cung Thần khiến Dịch Phong choáng váng. Trông Tu Tiên giả có vẻ cũng chẳng có gì cao sang bởi chỉ vì một đấu gạo nhưng bản thân sẵn sàng quỳ gối, khom lưng vái lạy người khác.

Dù Cung Thần đồng ý quá nhanh so với dự đoán của Dịch Phong nhưng suy cho cùng đó là một điều tốt cho hắn. Một người có tu vi Luân Hồi Tiên Cảnh được xem là một đại nhân vật. Sở dĩ Dịch Phong muốn thu nạp một cao thủ tầm cố như thế là để mở đường cho bản thân sau này. Thử nghĩ xem, hắn lợi dụng lợi ích từ đảo Ám Ảnh để lôi kéo một đám cao thủ đi theo hắn, sau này khi rời khỏi cái nơi chết tiệt này, chẳng phải ở bên ngoài sẽ có rất nhiều cao thủ đi theo bảo vệ cho hắn sao?

Đương nhiên, cũng vì sợ sau khi ra ngoài Cung Thần sẽ trở mặt nên Dịch Phong mới bảo tên này thề ngay tại chỗ, bởi hắn biết việc thề nguyện như thế cũng hữu ích với Tu Tiên giả và có thể xem như là không để lại chút sơ hở nào.

Trong những ngày tiếp theo, trong sân của Dịch Phong đã có thêm Cung Thần. Điều khiến Dịch Phong vô cùng hài lòng là tên Cung Thần này rất khỏe mạnh và biết điều, hàng ngày hắn ta sẽ tự động quét dọn nhà cửa và tưới nước cho cỏ cây hoa lá, đây đều là công việc khó nhằn và tốn công tốn sức.

Chớp mắt, vài ngày trôi qua.

"Oa oa oal"

"Bulu! Bulu!"

"Rốt cuộc ngươi có chịu sửa lại cái tên không?"

"Không sửa!"

"Cái đồ cổ lỗ sĩ"

Trùng Bản Vĩ tức giận nhảy xuống biển đen và bơi vào vùng biển sâu thẳm. Mạn Mạn trừng mắt nhìn nó rồi nhắm mắt lại.

Dù chỉ ngồi một bên và nghe hai vị đại gia nói chuyện, nhưng Cung Thần không dám thở mạnh. Dẫu sao cũng đã ở đây được mấy ngày, làm sao có chuyện hắn ta không biết hai vị đại gia này ghê gớm đến thế nào được? Một câu nói đầy uy quyền và đáng sợ từ hai vị cũng có thể khiến hắn ta run cầm cập.

Sau khi Trùng Bản Vĩ nhảy xuống Biển Đen, hắn ta mới cầm lấy chiếc khăn lên và mon men lại gần.

"Mạn gia, để tiểu nô lau người cho ngài."

Nghe vậy, Mạn Mạn mở mắt rồi lại nhắm lại. Thấy thế, Cung Thần bắt đầu lau người cho nó một cách thận trọng. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó lại mở mắt.

"Ta hỏi ngươi một câu."

"Mạn gia cứ phân phó"

"Mạn Bản Vĩ, ngươi thấy cái này nghe có hay không?"

"Hồi bẩm Mạn gia, nó hay đến nỗi chẳng có từ nào có thể diễn tả được sự tuyệt vời và êm tai của nó ạ, và nó cũng vô cùng phù hợp với khí chất của Mạn gia ạ" Cung Thần cung kính đáp.