Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 742: Muốn đến là đến, muốn đi là đi (2)




"Ngươi cũng bị nhốt trên đảo hoang này à?" Dịch Phong nhìn nam nhân nhếch nhác thảm hại ở trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, không biết ngươi là... ?" Nam nhân kia nhìn Dịch Phong và khàn khàn đáp lại.

"Ta tên Dịch Phong, vào nhà ngồi trước đã!" Vừa nói, Dịch Phong vừa thâm thở dài một cái.

Những người bị nhốt trên hòn đảo này thực sự rất khốn khổ. Nói xong, hắn xoay người đi về phía sân. Nam nhân gật đầu, ôm mối nghi ngờ trong lòng rồi đi theo Dịch Phong. Hắn ta không sợ Dịch Phong sẽ làm điều gì bất lợi cho mình, bởi vì dù sao đi nữa tình hình bây giờ của hắn ta đã thê thảm đến mức không thể tôi tệ hơn được nữa rồi. Ngược lại, hắn ta khẩn thiết muốn biết rõ nam thanh niên ở trước mặt này rốt cuộc là người như thế nào?

Tại sao hắn lại ở trên đảo này? Là bị nhốt ở đây sao? Còn nữa, tại sao ở đây không chỉ có cây cối, mà lại còn có hoa quả nữa...

"Chắc hẳn ngươi đang rất tò mò, chỗ này của ta tại sao lại có thể trở nên như vậy, có đúng không?" Dịch Phong mỉm cười ngay khi bước vào sân.

Nam nhân gật gật đầu, lấm lét nhìn Dịch Phong dò hỏi: "Ta nghĩ ngươi hẳn là không phải bị giam cầm ở đây?"

"Không sai, đúng là ta không bị giam cầm ở đây" Dịch Phong cười nói: "Nhắc tới thì cũng có thể xem như là do trời xui đất khiến đi"

"Trời xui đất khiến sao?" Nam nhân kia nhìn Dịch Phong đầy nghi hoặc.

Dịch Phong chỉ cười mà không nói lời nào. Khốn khiếp! Thể loại tu luyện thăng cấp này, đâu phải cứ gặp ai thì cũng đều có thể đem những chuyện thâm cung bí sử ở trong đó tùy tiện kể hết ra được!

"Nói tóm lại, ta đến đây là một sự tình cờ. Ta chỉ dừng chân trú lại một quãng thời gian rồi sẽ đi" Dịch Phong nói tiếp.

"Tình cờ, dừng chân trú lại một quãng thời gian rồi sẽ đi sao?"

Nghe thấy lời nói này của Dịch Phong, đồng tử của nam nhân kia không khỏi co rụt lại.

Ý tứ của câu nói này thật hàm súc! Ý nghĩa trong lời này không phải là nói những điều cấm kỵ xung quanh đảo Ám Ảnh hoàn toàn không thể gây khốn đốn được cho người này hay sao? Hắn muốn đến là đến, muốn đi là đi ư?

Phù! Nam nhân ấy bất giác thở hổn hển. Khi bị nhốt vào trong này, hắn ta không cam tâm nên luôn cố gắng nghĩ cách trốn thoát, do đó hắn ta biết rất rõ hòn đảo cấm kỵ này hùng mạnh đến mức nào. Thậm chí, hắn ta còn nghi ngờ rằng đảo Ám Ảnh này vốn không thuộc về Tiên giới nữa mà thuộc một thế giới nhỏ, là chư hầu tiên giới. Do đó, nếu muốn rời khỏi đây, thì cần phải phá bỏ kết giới trước.

Nếu sử dụng phi kiếm cấp thấp kia sẽ có thể dễ dàng phá bỏ kết giới, nhưng để phá được kết giới của Tiên giới thì... Nghĩ đến đây, nam nhân ấy ngước nhìn lên Dịch Phong một lần nữa rồi hít một hơi thật sâu.

Nói cách khác, thực lực của người đang đứng trước mặt chính là tuyệt đỉnh của Tiên giới, bởi chỉ có những người là tuyệt đỉnh của Tiên giới mới có thể phá vỡ kết giới của Tiên giới bất kỳ lúc nào.

Tuy nhiên, tất cả những điều này cũng chỉ là phỏng đoán của hắn ta và cần phải xác nhận thêm.

"Vậy cho hỏi căn nhà cùng với thảm thực vật kế bên ở nơi đây cũng là của ngài..." Người nam nhân ấy nghiêm túc hỏi, mặc dù vẫn chưa xác nhận, nhưng cách xưng hô của hắn ta đối với Dịch Phong đã dần thay đổi.

"Đương nhiên" Dịch Phong mỉm cười rồi lạnh lùng nói.

Thật ra, bản thân hắn cũng khá hài lòng với khoảng sân hiện tại, việc tạo ra một mảnh vườn với đây chim muông hoa lá ngay trong sa mạc cũng chẳng có gì khác biệt.

"Chỗ này của ta cũng được, nhỉ?" Dịch Phong hỏi nhỏ.

Nghe đến đây, cả người nam nhân ấy run lên.

Nơi này rất tốt, với một lão già đã sống trên đảo Ám Ảnh trong nhiều năm qua, tất cả những điều trước mắt này chỉ đơn giản là một phép màu.

"Nhân tiện ta muốn hỏi tiền bối một câu, ngài đã tạo ra những thứ này như thế nào?" Hắn ta hỏi.

"Như nào cái gì chứ, ta tiện tay thì ta làm thôi." Dịch Phong vừa cười vừa giải thích cho nam nhân kia nghe. Mặc dù các cây con, cây giống đều là sản phẩm của hệ thống, nhưng hắn cũng chẳng mất bao công sức để trồng chúng.

Câu nói lạnh lùng này khiến khóe miệng nam nhân ấy co giật, hắn ta thực sự không biết phải trả lời như thế nào mới phải.

Những thứ thần kỳ này trông không giống như tiện tay làm ra như người đối diện vừa nói, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng điềm đạm, bình tĩnh của Dịch Phong, hắn ta hiểu có lẽ điều đó là thật.

Trong mắt hắn ta, những thứ này đều vô cùng thần kỳ, nhưng với vị này, có lẽ việc tạo nên chúng vô cùng dễ dàng. Chỉ nói chuyện vài câu, hắn ta có thể chắc chắn rằng Dịch Phong mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn ta vẫn không quá tin vào điều đó. Chẳng lẽ cuộc đời hắn may mắn đến mức gặp được tuyệt đỉnh của Tiên giới? Trong chuyện này có hiểu lầm nào không? Suy cho cùng mọi chuyện đều do Dịch Phong nói ra và hắn ta không tận mắt chứng kiến.