Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 741: Muốn đến là đến, muốn đi là đi




Cho dù Dịch Phong lần này không tiêu phí, nhưng lần trước trong cửa hàng hắn cũng đã mua đầy đủ đồ đạc rồi. Giờ đây trong bán kính quanh võ quán hơn ngàn thước của hắn đã hoàn toàn được định hình thành một vườn cây ăn trái non xanh nước biếc nhỏ nhắn, trái ngược rõ rệt với môi trường cằn cỗi của những nơi khác.

Sau mỗi ngày săn giết kển kền, Dịch Phong nằm ở cổng võ quán trên Đảo Ám Ảnh, vừa ngắm cảnh biển, vừa ăn trái cây và uống rượu mang từ Tiên Giang lục địa tới.

Mùi rượu thơm lừng tràn ra bốn phía, nhưng mà lớp da sói ở trên người hắn thực sự không hợp với cuộc sống nhàn nhã rảnh rỗi của hắn. May mắn thay, bên trong không gian chỉ giới của hắn vẫn còn một bộ nữa, đây là chuẩn bị để đề phòng khi đi ra ngoài trong tương lai, hắn không phải trần truồng bỏ chạy. Nhưng bây giờ hoàn cảnh môi trường của hắn ở đây rất tốt, hắn không phải chịu gió đội mưa, bộ y phục này cũng chỉ mặc cho có vậy thôi.

Lúc này, trong một vách đá, một nam nhân da bọc xương đang say ngủ, uể oải khó nhọc mở hai mắt ra, đồng thời hắn ta hít hít cái mũi để ngửi.

"Rượu! Đây là mùi rượu!"

Hắn ta hít lấy hít để, kích động đến mức toàn thân run rẩy. Thật khó tưởng tượng nổi một người người bị giam hãm trên hòn đảo này không biết bao nhiêu lâu rồi, chỉ có thể dựa vào một giấc ngủ say nhằm giảm hoạt động của cơ thể đến mức tối thiểu mới lay lắt chút hơi tàn sống qua ngày, lúc này ngửi thấy mùi rượu thơm nức thì trong lòng đang kinh sợ biết bao nhiêu.

Hắn ta cũng không biết đã ở dưới vách núi này bao nhiêu năm, thân thể hắn ta đã bị khí tức tàn bạo ăn mòn từ lâu rồi. Nhưng có lẽ bởi vì mùi rượu hấp dẫn, hắn ta đã huy động một ít sức mạnh trong cơ thể, chậm rãi nâng thân thể đã nhiều năm không đứng lên này đứng dậy. Với sức mạnh đang chuyển động trong cơ thể, vẻ ngoài rệu rạo của hắn ta đã được cải thiện đôi chút.

Hắn ta theo mùi rượu đi lên tận núi. Khi khoảng cách càng gần, hương rượu càng nồng, cách hắn ta hít thở cũng trở nên tham lam hơn.

"Tình trạng kiệt quệ này, nếu được hớp một ngụm rượu thì có chết cũng đáng" Hắn ta yếu ớt lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên tia hy vọng.

Có thể thấy những người bị nhốt ở đây đều phải trải qua những màn đày đọa vô cùng dã man. Đối tượng có thể đủ tiêu chuẩn để đến đây vốn dĩ là những người có năng lực không hề tầm thường.

Nhưng hôm nay, ước nguyện của hắn ta trước khi chết chỉ là được một hớp một ngụm rượu mà thôi.

Mùi thơm của rượu ngày càng đậm đà, điều này có nghĩa là khoảng cách ngày càng gần rồi. Hắn ta có thể chắc chắn rằng rượu đang ở trên đỉnh núi phía trước. Hắn ta vội vàng ngẩng đầu lên. Nhưng cái ngẩng đầu lên này của hắn ta khủng khiếp quá rồi, đôi mắt kinh ngạc của hắn ta như muốn nổ tung.

Nhìn xem, đó là cái gì! Màu xanh lá. Cây to. Vườn cây ăn trái. Lại còn có một ngôi nhà nữa. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta không thể diễn tả hết được sự phấn khích của mình bằng lời.

Hắn ta không nhớ mình đã đến Đảo Ám Ảnh bao nhiêu năm.

Nhưng trên hòn đảo này, ngoài biển đen, những gì hắn ta nhìn thấy là sự hoang vu cằn cỗi vô tận...

Ấy thế mà bây giờ lại còn có thảm thực vật và vườn cây ăn trái.

Hắn ta gần như chạy như bay phóng thẳng tới chỗ ấy. Ngay cả mùi rượu ngày càng nồng đượm cũng bị hắn ta phớt lờ. Cuối cùng, hắn ta đã tiến đến bên ngoài căn nhà đó, trái tim của hắn ta càng thêm rung động. Bởi vì xung quanh ngôi nhà này thực sự tràn ngập linh khí bức người và khí tức tàn bạo đã ăn mòn không tới một nửa.

Hắn ta lại càng tham lam hít lấy hít để hơn. Hắn ta giang rộng hai tay và ngửa cổ lên hít thở sâu, suýt chút nữa là đã rơi nước mắt rồi.

"Không khí. Không khí trong lành!"

Cơ thể run lên, hắn ta hét lên đầy phấn khích. Hắn ta không thể nhớ được đã bao nhiêu năm hắn ta không trải qua môi trường như thế này rồi.

Dưới luồng linh khí này, hắn ta cảm giác được lục phủ ngũ tạng vốn bị khí tức cuồng bào ăn mòn đã khá hơn rất nhiều. Cổ họng khát khô cũng trở nên ẩm ướt dễ chịu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc mặt của hắn ta bỗng nhiên trở nên hồng hào, so với lần đầu tiên bước ra khỏi vách núi, hắn ta giờ đây trông giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Đột nhiên vào lúc này trước cửa nhà, một thanh niên mặc áo choàng trắng đi tới. Thoạt tiên nam nhân nhìn thanh niên áo trắng, chăm chú quan sát đánh giá từ đầu đến chân kẻ đó. Chiếc áo trắng này hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi, sắc mặt vẫn hồng hào mịn màng như bình thường, khí chất phi phàm, tay trái cầm một trái bầu nhỏ, tay phải cầm một chiếc ly nhỏ, nhìn bộ dạng này vốn dĩ không hề giống như với một người đang phải chật vật sinh tồn trên đảo hoang này. Rốt cuộc đây là người như thế nào vậy nhỉ? Trong lòng nam nhân nảy sinh nghi ngờ.