Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 740: Còn sống




"Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Sau khi nhấp một ngụm trà, Dịch Phong thở dài một hơi.

Lần này có thể nhìn được kích thích, thì xấp xỉ sang tháng sau có khả năng Truyền Tống ra khỏi hòn đảo này rồi. Đương nhiên Dịch Phong vẫn chuẩn bị phương án thứ hai, để phòng trường hợp Truyền Tống này có gian lận, hắn vẫn còn từ từ thông qua động vật lưỡng cư này để bơi băng qua đại dương rời khỏi đây.

Cho nên, dự trữ thức ăn vẫn là điều không thể thiếu. Dịch Phong bắt đầu tiếp tục quá trình giết sói... Điều đặc biệt là, hòn đảo nhỏ quay được nửa vòng rồi, nhưng chẳng thấy được mấy con sói sống, mà chỉ toàn là xác sói chết mà thôi.

"Xem ra ta phải đổi loài sinh vật khác rồi!" Dịch Phong không khỏi thở dài ngao ngán.

Hắn gần như đã giết tất cả sói trên hòn đảo này, nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, loài sói trên hòn đảo nhỏ này chắc chắn sẽ bị tuyệt chủng trong tay hắn.

Thế thì đi săn kên kền vậy! Ngoại trừ chó sói thì chim kên kên là loại động vật có số lượng nhiều nhất ở trên đảo này. Nghĩ là làm, Dịch Phong trở lại võ quán trên đảo và bắt đầu chế tạo cung tên.

Ngày hôm sau, Dịch Phong đã giết hơn tâm mươi con kền kền.

Tuy rằng về sau số lượng kền kền ngày càng vơi đi, thu hoạch mỗi ngày của Dịch Phong cũng ít đi, nhưng trữ lượng lương thực của Dịch Phong cũng tăng lên. Thịt sói trước đây, cộng với cá khô, cùng với thịt kền kền của hiện tại, có lẽ đủ để hắn ăn trong hai năm rồi.

Trở lại võ quán, Dịch Phong nhóm lửa, ngâm trà và hun khói thịt kền kền.

Mà Mạn Mạn ở bên cạnh đờ đờ đẫn đẫn thả phịch người nằm xuống đất. Cùng lúc đó, con cóc bị Dịch Phong tiện tay vứt bỏ cũng không biết từ lúc nào đã chạy tới, nằm ở trên vỏ Mạn Mạn.

"Oa oa 0a..."

"Ừng ực, ừng ực, ừng ực..."

"Oa oa 0a..."

Ứng ực, ừng ực, ừng ực...

"Mạn ca, gần đây ta đã đổi một cái tên, ngang ngược y hệt Lâu ca vậy đó!"

Mặt của Mạn Mạn không hề có cảm xúc.

"Trùng Bản Vĩ! Thấy sao, đẹp trai không?"

"Ọc"

"Ngươi có ý gì, nói, có hay không có hả!"

"Ọc"

"Ngươi có thể đừng trưng ra cái bộ dạng sống không ra sống, chết không ra chết không hả! Nói mau! Trừng Bản Vĩ, có đẹp trai không? Cái tên này nghe có hay không hả? Thế nào, ngươi có muốn sở hữu một cái tên giống như vậy không, để ta đặt cho ngươi một cái tên thật là hay ho nhé. Gọi ngươi là Mạn Bản Vĩ đi!"

"Không có hứng thú!"

Nói xong, Mạn Mạn nhắm mắt lại, tiếp tục uể oải lờ đờ, rồi lười biếng chìm vào giấc ngủ.

"Ngươi, cái thứ ốc sên thối tha nhà ngươi, thật là không có tình cảm gì hết!" Con cóc giận dữ mắng một câu, nhảy ra ngoài rồi nằm sang bên cạnh.

"Thịt muối."

"Được đóng hộp kín."

"Tươi mới."

Dịch Phong ở một bên loay hoay chuẩn bị đồ ăn của mình, hắn vô cùng hài lòng với kho chứa của mình.

Dưới một vách đá, Khương Chí nhíu mày thật chặt nhìn xác con kên kền trên mặt đất. Tuy rằng lúc trước nhìn thấy Ma sói khiến nàng ta cảm thấy trên đảo này có một cao thủ cực kỳ khủng bố, nhưng thật ra trong lòng nàng ta lúc đó cũng không chắc chắn lắm. Xét cho cùng, bản thân nàng ta cũng đã là một sự tồn tại ghê gớm rồi.

Nàng ta thật sự không ngờ được rằng rốt cuộc đã có một giống loài nào đó có khả năng tồn tại mà không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh môi trường ở đây, hơn nữa còn có thể ung dung chém giết ma sói ở địa phương như thế này.

Mãi cho đến bây giờ, nàng ta đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều xác chết chim kền kên, ước chừng cũng phải mấy chục con. Điều này mới khiến nàng ta thật sự tin chắc rằng trên hòn đảo này, thực sự có tồn tại một giống loài có sức mạnh kinh khủng đến mức khiến nàng ta rất khó có thể tưởng tượng ra.

"Rốt cuộc là người nào?"

Nàng ta cố gắng nhớ lại lịch sử của đảo Ám Ảnh. Nhưng cho dù có lục lọi trí nhớ như thế nào, nàng ta cũng không thể nhớ bản thân đã bị đày ải đến đây và chẳng còn xem ma sói, kền kền là đối thủ xứng tầm của mình bắt đầu từ lúc nào nữa.

Tuy nàng ta biết đảo Ám Ảnh hiện tại có lẽ còn có rất nhiều cao thủ trước kia bị nhốt vào đây và cho đến bây giờ vẫn còn đang sống ở trên hòn đảo này, nhưng trạng thái hiện tại của những cao thủ này có lẽ cũng không tốt hơn nàng ta bao nhiêu, phần lớn đều là đang trấn áp tu vi, ẩn náu khí tức và co đầu rúc cổ ở một nơi nào đó để thoi thóp ngắc ngoải ngày qua ngày.

"Nếu như có thể kết giao với vị cao nhân tiền bối này thì tốt rồi."

Một tia không cam chịu chợt lóe lên trong đôi mắt của Khương Chí. Nàng ta không sợ chết, nhưng nàng ta bị người khác hãm hại tống vào đây. Cho nên nàng ta cực kỳ muốn sống tiếp, để có một ngày rời khỏi chỗ này, vì danh nghĩa của bản thân mà khiến cái người đã hãm hại mình phải bại dưới kiếm của nàng ta.

Mà nếu như có thể kết thân với người này, hơn nữa có thể cùng hắn ở trên đảo hợp sức, dựa vào thực lực của đối phương, muốn sống sót, có lẽ thực sự không phải là hy vọng xa vời...

Nhưng liệu điều này có khả thi không?