Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 711: Không còn hy vọng




"Hôm nay ta nhất định phải để cho bọn họ biết máu nhuộm đỏ cả hoa là như thế nào!" Vân Đỉnh quốc vương nói rít qua kẽ răng:

"Đặc biệt là đám tiểu tử thối dám mạnh mồm tuyên bố muốn nổ chết chúng ta!" Hắn ta nói xong thì phi thân phóng xuống dưới thành và tung ra một chưởng. Diệt Thế cũng đi theo sau hắn ta.

Trước khi cả hai đến, Hồng Phong Cuồng đã lao về phía hai người.

"Cái đồ ngu xuẩn này, lại còn dám xông thẳng tới à?" Vân Đỉnh quốc vương khinh khỉnh nói: "Hà, đâm đầu vào chỗ chết!"

Ngay sau đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai người còn chưa kịp phản ứng, ánh lửa và khói mù đã cuốn lấy hai người trong nháy mắt. Hai người bị nổ bay ngược trở lại trên cổng thành với phần còn lại của chân tay đã bị cụt.

Vân Đỉnh quốc vương trực tiếp bị nổ đứt lìa một cánh tay, sau đó hôn mê bất tỉnh. Còn Diệt Thế thì thảm hơn nữa, hắn bị nổ thành một đống thịt vụn, chỉ còn lại con ngươi lăn một vòng trên mặt đất, cái môi cũng bị nổ dính vào chân tướng trên cổng thành. Hai tròng mắt đảo tròn, cái môi đang dán dính vào tường mấp ma mấp máy: "Nhanh, đóng cổng thành!"

"Vâng!" Những người bên dưới vội vội vàng vàng chuẩn bị đóng cửa thành và lùi lại thì nghe thấy tiếng Diệt Thế nói: "Đần độn!

Ị?

Gom lấy vụn thịt của ta Trong Vân Đỉnh đại điện, Vân Đỉnh quốc vương thong thả mở mắt tỉnh dậy.

Một khối thịt thối chẳm chậm lúc nhúc vặn vẹo ở trung tâm của đại điện, một khối khí dày đặc và mù mịt vấn vít trên đống thịt thối nát. Thịt thối từ từ hòa vào nhau, dần dần tạo thành một bóng người.

Bên ngoài vang lên tiếng kêu la giết chóc rung trời và tiếng đập cửa dồn dập.

"Sức lực chiến đấu của chúng ta đều tạm thời bị mất đi rồi, tinh thần binh sĩ của bọn họ đang mạnh mẽ, chuyện này sao có thể trở nên như vậy?" Gương mặt đông cứng, Vân Đỉnh quốc vương vừa ngưng kết đoạn chỉ bị gãy của mình một lần nữa, vừa nói.

Diệt Thế từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, mặt không hề có chút máu: "Bình tĩnh đã, chớ nóng nảy!"

"Đám người ở phía sau không phải vẫn còn nằm trong tay chúng ta sao?" Hắn nói: "Chỉ cần bọn họ còn ở trong tay của chúng ta, cho dù bọn họ có đâm thủng được cổng thành, cũng không dám làm gì liều lĩnh đâu"

Nghe vậy, Vân Đỉnh quốc vương gật đầu: "Cũng phải." Nhưng vẻ mặt của hắn ta vẫn vô cùng căm phẫn.

Có tiếng ồn ào inh tai ở bên ngoài. Đó là tiếng cổng thành bị nứt toác.

Họ đang nói chuyện thì có người từ phía dưới vội vã chạy tới:

"Báo cáo!"

"Báo cái gì mà báo! Cổng thành bị phá rồi à? Lão tử còn cần ngươi báo sao?"

"Một cổng thành cũng không giữ được, phế vật!" Vân Đỉnh quốc vương tức giận giơ chân định đá kẻ đó, nhưng nhanh chóng bị Diệt thế nhanh tay lẹ mắt túm lấy chân.

"Nói" Diệt Thế quay mặt về phía tên thuộc hạ, nói.

Nam nhân sờ sờ mồ hôi lạnh ở trên đầu: "Bẩm bệ hạ, kết giới của Viễn Cổ sát trận đã bị đối phương phá vỡ rồi, không thấy bốn người bị nhốt ở trong đó nữa!"

Vân Đỉnh quốc vương thu chân lại, nắm lấy cổ của tên hạ nhân, rồi rống lên: "Cái gì? Người bỏ trốn rồi à? Bảy nữ nhân trấn thủ trận địa kia đâu?"

"Bẩm... Bẩm... Bẩm bệ hạ, cùng nhau biến mất rồi" Hạ nhân run rẩy nói, cẩn thận che chắn cái cổ của mình: "Xem ra cũng đã chạy theo địch rồi..."

Kẻ đó vừa dứt lời, cơn giận của Vân Đỉnh quốc vương đã bốc lên tận đỉnh đầu, hắn ta dùng một chưởng đánh chết tên hạ nhân này. Sau đó, hắn ta ôm lấy lồng ngực của mình và vội vàng thụt lùi về phía sau.

Sắc mặt của Diệt Thế sa sâm lại, chỉ trích thê thiếp của Vân Đỉnh quốc vương: "Ta nhớ không phải ngươi đã từng nói trong quốc khố của ngươi có rất nhiều vàng bạc châu báu sao?"

"Trước mắt chúng ta phải nhanh chóng khôi phục, đầu tiên phải đến quốc khố lấy mấy viên đan dược tiên phẩm đỉnh cấp để hồi phục lại sức lực, rồi tìm cơ hội đấu một trận!"

"Đúng, đúng, đúng!" Vân Đỉnh quốc vương lập tức đồng ý, sau đó muốn cho gọi hạ nhân: "Người đâu!"

"Báo cáo!"

Âm thanh này khiến Vân Đỉnh quốc vương trợn tròn hai mắt và suýt nữa thì bị ngã nhào rồi, may mắn là Diệt Thế đã kịp đỡ lấy hắn ta.

"Không sao, chẳng qua chỉ là phá thành thôi mà, đừng hoảng sợ."

"Đúng, đúng, rất có lý." Vân Đỉnh quốc vương chậm rãi đi tới:

"Nói đi, có chuyện gì"

"Quốc... Quốc... Quốc... Quốc khố của chúng ta cũng bị phá đổ rồi! Bị người khác cướp sạch không còn một cái gì cả..." Hạ nhân lắp ba lắp bắp mở miệng, đồng thời dè dặt bưng kín lồng ngực của bản thân.

Nghe xong, Vân Đỉnh quốc vương nôn ra một ngụm máu đỏ tươi.

Hắn ta rút con dao trên cái giá bên cạnh ra và vung một nhát chém ngang vào chiếc cổ của tên hạ nhân.

Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế đứng trước quốc khố ngổn ngang và bừa bộn.

Bọn họ tức đến hai mắt long lên sòng sọc rồi.

"Bọn ngu xuẩn này đã lấy hết tiền vàng đi rồi... Giọng nói của Vân Đỉnh quốc vương run run: "Tuy không mang theo một món tiên phẩm báu vật nào..."

"Nhưng tất cả đều bị phá hủy hết rồi" Diệt Thế siết chặt nắm đấm, cơn giận từ thân thể hắn lan tràn ra xung quanh.