Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 710: Không nên sốt ruột




Trong Hoàng Cung của Đế quốc Vân Đỉnh, Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế bật cười sảng khoái.

"Đã lâu như vậy rồi, bốn tên phía sau kia e là đã đi xuống Hoàng Tuyền rồi!" Vân Đỉnh quốc vương vừa nói, vừa lớn tiếng cười khoái trá: "Nào, cạn sạch ly này đi!"

"Lỡ như chưa chết thì sao?" Diệt Thế có chút lo lắng, buông ly rượu trong tay xuống.

Phải biết rằng sát trận kia cho dù là trận pháp cực kỳ tàn bạo và ác liệt còn sót lại từ mấy kỷ nguyên, nhưng đám người đó tỉnh ranh và xảo trá lật mặt nhanh như vậy, nếu vỏn vẹn chỉ dựa vào một sát trận này mà đòi tiêu diệt được tất cả, thì Diệt Thế cứ luôn cảm thấy có hơi không yên tâm.

"Ha ha, ngươi biết sát trận kia lợi hại đến nhường nào mà" Vân Đỉnh quốc vương đã tính trước mọi việc, nói: "Hơn nữa, cho dù chưa chết, nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, bọn họ chắc chắn đã bị tra tấn đến thân tàn ma dại rồi!"

"Nốc cạn nào!" Tâm trạng của Diệt Thế cũng hiếm khi vui vẻ như thế này.

Lần này, chỉ cần thủ tiêu người thao túng phía sau thì mọi chuyện sau này của họ đã trở nên đơn giản hơn nhiều rồi!

"Chỉ cần bọn họ chết, còn sợ khí vận sau này của chúng ta không thể trở nên tràn trề hay sao?" Vân Đỉnh quốc vương tự tin nói:

"Ha ha ha, nào, uống cạn nào!"

Hai người đang uống rượu vui vẻ thì từ xa truyền đến giọng nói của tên thuộc hạ: "Báo cáo!"

"Báo cái gì mà báo! Không thấy chúng ta đang uống rượu ở đây sao?" Vân Đỉnh quốc vương giơ chân đá một cú vào người tên thuộc hạ vừa dợm bước vào đại sảnh. Sau đó hai người bọn họ tiếp tục uống rượu.

Không bao lâu sau bên ngoài có một tiếng động rung trời nổ ra, tiếng đao kiếm chém giết inh ỏi lọt vào tai của hai người họ. Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương dừng ly rượu trong tay lại.

"Có chuyện gì?" Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng đang vô cùng loạn xị bát nháo ở cách đó không xa, xen lẫn khí lãng và khói bụi mịt mù.

"Bẩm báo bệ hạ, là người của đế quốc Ngô Thiên tấn công tới." Hạ nhân nơm nớp lo sợ, run rẩy nói.

"Sao không nói sớm hả?" Vân Đỉnh quốc vương tung một cú tát như trời giáng vào tên hạ nhân khiến máu tanh túa ra từ hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng của hắn ta, sau đó hắn ta chết tươi tại chỗ.

"Ái chà!" Diệt Thế ngăn Vân Đỉnh quốc vương đang nổi giận đùng đùng lại: "Ngươi đừng nóng vội!"

"Bốn tên giựt dây phía sau đều nằm trong tay chúng ta, mấy tên tôm tép nhỏ bé đó thì có thể làm được trò trống gì"

Diệt Thế dửng dưng nói: "Chẳng qua tên Ngô Thiên kia có hơi khó giải quyết mà thôi. Trước tiên hai người chúng ta cùng nhau liên thủ lại để trấn áp hắn ta, đợi đến khi số kiếp viên mãn rồi, lại mời sứ giả công khai xử lý, khiến hắn ta hoàn toàn tan thành tro bụi"

Nghe thấy lời này của Diệt Thế, Vân Đỉnh quốc vương mới nguôi giận, gật đầu đáp: "Có lý."

"Đi, ta và ngươi ra ngoài xem đám tiểu tử ngu ngốc kia đi" Nói xong, Diệt Thế biến mất tại chỗ trong nháy mắt. Bóng dáng của Vân Đỉnh quốc vương cũng nối gót theo sau lập tức biến mất.

Bên ngoài hoàng thành Vân Đỉnh, trên tường thành cao vút, Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế một trái một phải, hai người nhìn thấy mười mấy người đứng trước một đội quân hùng hậu, thì sững sờ đứng ngây ra tại chỗ. Trái tim cũng co rút bật cười khanh khách. Bởi vì mười mấy tên xung phong ở trước mặt này, thực lực của từng người trong số đó đều mạnh hơn cả Ngô Thiên!

Bên ngoài tường thành, mười mấy người dẫn quân tiến về Đế quốc Vân Đỉnh đã xảy ra cãi vã, để tranh luận xem ai sẽ là người đi chiến đấu với Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế.

"Các vị sư huynh sư đệ tự rời khỏi Thiên Địa Môn ít nhiều cũng đã rèn luyện tay nghề rồi, nên lần này để cho các vị chưa có nhiều kinh nghiệm thử sức nhé, được không?" Cố Gia Tần mở miệng cắt ngang lời mấy người đang rống cổ lên tranh luận.

"Ai chưa được luyện tập?"

Cố Gia Tần chỉ tay vào đội quân mấy ngàn Hoàng Thiên cự chú đang nóng lòng muốn thử ở phía sau: "Tiểu Hoàng Thiên của ta, đến lúc cần phải tập luyện rồi."

"Thôi dẹp đi!" Lí Tiến nói: "Tiểu Hoàng Ngưu của ngươi mới vừa bồi dưỡng chưa lâu, sợ là chưa qua nổi một chiêu thì đã bị Diệt Thế của bọn họ giết sạch rồi."

"Chi bằng để ta chiến cho, tay không tiếp dao sắc, dứt khoát bắt lấy họ"

"Các vị sư huynh sư tỷ..." Ngô Thiên ở bên cạnh thấp thỏm không yên, lí nhí nói: "Hai tên đầy tớ đó đã đánh ta nhiều lần rồi, ta ngứa tay lắm rồi, nếu không thì để ta chiến chơ?"

"Không được, để cho ta giết cả hai bọn họ!" Ngô Thiên vừa dứt lời, đã nghe Hồng Phong Cuồng lớn tiếng ngăn cản: "Nếu các ngươi không cho ta đánh trận này, bây giờ ta sẽ tự mình nổ tung cho coi!"

Các đệ tử nghe xong thì khóe miệng giật giật. Tất cả những chuyện này đều bị Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương đứng trên cổng thành nghe rõ mồn một. Hai người tức giận nghiến răng nghiến lợi. Lại dám ngang nhiên coi bọn họ là con mồi, quả thật không nhịn nổi nữa mà!