Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 712: Không còn hy vọng (2)




"Báo cáo!"

Diệt Thế quay đầu lại và đánh tên vừa bẩm báo thành vụn tro tàn: "Ta không muốn nghe"

"Tường thành bị đánh bại rồi, kết giới hoàng thành của chúng ta cũng bị phá thủng rồi" Vân Đỉnh quốc vương đưa mắt nhìn xa xăm, cả người tái nhợt: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Diệt Thế lấy tiên trụ ra, nhìn khí vận bên trong đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi.

Hai người còn chưa bàn bạc xong phương pháp cụ thể, đại quân đã xông tới chém giết. Cả hai nhanh chóng bị bao vây bởi đoàn quân hùng hậu do mười mấy người cầm đầu.

Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương không biết phải làm sao và đứng sững người tại chỗ.

"Không phải các ngươi ghê gớm lắm sao?" Ngô Thiên đứng trước mặt lớn tiếng giễu cợt: "Sao không phách lối nữa đi?"

Phía sau Ngô Thiên là hàng chục sư huynh sư tỷ đang đứng khoanh tay thong dong quan sát, ánh mắt nghiêm túc nhìn lăm lăm vào họ như đang nhìn hai người chết.

"Làm sao đây, làm sao đây?"

Vân Đỉnh quốc vương sợ choáng váng, bưng bít cánh tay còn chưa kịp lành thương của mình.

Hắn ta và Diệt Thế lúc này đều không cam lòng thừa nhận mọi chuyện ở trước mặt đều đã vượt ngoài khả năng xử lý của bọn họ rồi, nhưng không muốn thừa nhận thì cũng phải chịu thừa nhận thôi.

Đúng lúc này khi hai người họ đang hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, thì bầu trời bất thình lình tối đen. Một vòng xoáy màu đen khổng lồ xuất hiện trên không trung, chẳng mấy chốc gió nổi mây cuồn cuộn rồi.

Hàng chục tên đệ tử không kìm được mà phải giơ tay lên che mặt.

Hai người Diệt Thế vừa mới định buông xuôi thì lúc này bỗng mừng rỡ phấn khởi. Bọn họ nhìn thấy một dáng người xuất hiện từ trong vòng xoáy màu đen, hớn hở reo to: "Sứ giả, là sứ giả!"

Nói xong, hai người đều phóng người lên, núp ở sau lưng sứ giả vừa bước ra tử vòng xoáy màu đen.

Vân Đỉnh quốc vương vươn cánh tay chỉ vào mấy chục người phía dưới: "Không phải các ngươi rất ngạo mạn sao? Ta nói cho các ngươi biết, thời khắc này, các ngươi chết chắc rồi!"

Hắn ta vung cánh tay lên một cái, vỗ tay bôm bốp và ngoác miệng cười sằng sặc.

Vào lúc này, hàng chục người cứ ngõ đang nắm chắc phần thắng kia đều đang phải đối mặt với kẻ thù mạnh nhất.

Khí tức tỏa ra từ trên trời xuống quá mạnh, dù vẫn chưa giao đấu với nhau nhưng khí tức ấy cũng đủ khiến tất cả phải run sợ. Giữa gió giục mây vần, bóng người phía trên chậm rãi mở miệng.

"Đám kiến hôi hám kia, ai cho các ngươi cái dũng khí lớn như thế để chống lại chúng ta?" Hắn chậm rãi nói, sức mạnh trong giọng nói làm chói tai những người đứng ở dưới.

"Nói đúng lắm, ai cho các ngươi cái lá gan to như thế để đối đầu với chúng ta!" Đầu của Vân Đỉnh quốc vương xuất hiện phía sau sứ giả, mượn uy quyền toát ra từ vị sứ giả kia rồi nói.

Lúc này, mắt hắn ta rưng rưng. Mấy ngày nay thật khó chịu quá, giờ đây sứ giả cũng đã đến, có người đứng sau giúp đỡ họ khiến họ cảm thấy rất thoải mái.

"Những con giun con dế liều lĩnh kia, chúng bay chết hết đi" Sứ giả liếc nhìn bên dưới với ánh mắt lạnh lùng và đầy dửng dưng như thể trong mắt mọi thứ phía dưới đều chỉ là những con kiến bé nhỏ.

Tuy vậy, một bàn tay gầy guộc màu trắng đục và khổng lồ bỗng vươn lên từ mặt đất, và đấm vào vị sứ giả đang đứng trên bầu trời kia với tốc độ cực nhanh. Cú đấm này khiến cả bầu trời như muốn nổ tung.

Khuôn mặt người khổng lồ biến mất trong nháy mắt, còn Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế đang trừng mắt nãy giờ đã bị luồng khí của nắm đấm này cuốn bay lên không trung.

Nơi hai người họ biến mất hóa thành hai ngôi sao lóe lên trên bầu trời xa xăm rồi biến mất.

"Trước mặt bản tra nam ta mà ngươi dám làm xằng làm bậy à."

Vừa dứt lời, một nam nhân mặc áo choàng đen xuất hiện, theo sau hắn ta là một con chó, một con rết, một con gấu và một tử linh được bao quanh bởi khí đen, phía sau họ là bảy nữ nhân có dung mạo tuyệt đẹp và đầy duyên dáng.

"Đại hộ pháp! Là đại hộ pháp đó!" Tô Vân Vận là người phản ứng đầu tiên, nàng vui vẻ hét lên: "Tham kiến Tứ đại hộ pháp!"

Các đệ tử phía sau cũng mau chóng hành lễ: "Tham kiến Tứ đại hộ pháp!"

"Các người đứng dậy hết đi." Lâu Bản Vĩ xua tay.

"Đại hộ pháp quả thực là rất mạnh, ngài chỉ cần vung một nắm đấm là đã giết được đám hung hăng càn quấy đó!" Các đệ tử đều lần lượt khen ngợi.

"Chứ còn gì nữa! Lúc này, ngoài sư phụ ra, chỉ có đại hộ pháp mới mạnh như thết"

"Đúng thế! Chính xác! Một khi đại hộ pháp của ta ra tay, thì dù là chuyện thế nào cũng xong xuôi cả thôi!"

Thấy mọi người khen ngợi liên tục, Lâu Bản Vĩ đắc chí đến nỗi vênh mặt lên.

Sau khi Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế biến mất không rõ tông tích, Vân Đỉnh đế quốc đã không còn khả năng chống cự và Ngô Thiên đã nhanh chóng thôn tính cả đế quốc ấy.

Trên đồng cỏ rộng lớn nọ, một đống lửa lớn được đốt lên và những xiên thịt rồng đang được nướng trên đống lửa.