Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 691: Chỉ có vậy thôi sao?




Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đồng loạt lộ ra vẻ chờ mong.

Cuối cùng.

Lại phải mời mấy vị kia ra tay sao.

Còn nhớ lần trước mời bọn hắn ra tay, đến bây giờ mọi người vẫn còn nhớ như in vị Hùng Đại tiên kia đặt mông ngồi xuống một cái uy thế biết bao.

Ngô Thiên lập tức lấy ngọc giản ra truyền âm dưới ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người.

Bắt đầu gọi người.

Tuy nhiên, hắn ta đợi cả nửa ngày cũng không có một chút hồi âm.

Điều này khiến mọi người đồng loạt biến sắc.

"Yên tâm, chớ nóng nảy."

"Bình thường sư tôn và đại ca ta không quan tâm đến chuyện thế sự, không nhìn thấy ngọc giản cũng là chuyện dễ hiểu, chẳng qua là hơi phiền toái một chút mà thôi!"

Ngô Thiên thản nhiên giải thích.

Sau đó hắn lập tức hô: "Người đâu, hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Nguyên thành, báo cáo chuyện ở nơi này cho sư tôn và đại ca ta được biết!"

"Vâng!"

Ngay lập tức có một gã cao thủ đi ra, nhận mệnh lệnh chạy tới Nguyên thành.

"Các vị.

"Hiện tại chúng ta cứ yên tâm chờ sư tôn ta đến đi!"

Ngô Thiên nhếch miệng nói, sau đó ngồi xếp bằng trên thành lâu.

Những người còn lại thấy thế, cũng học theo Ngô Thiên ngồi xếp bằng xuống.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Khi bình minh đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng mở mắt ra, ai ai cũng cảm giác được một cỗ áp bách tuyệt đối đang xuất hiện.

Bọn hắn ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời đã thay đổi màu sắc.

Bầu trời đỏ au tựa như biển máu.

Từ trong biển máu ấy, một gã nam tử mặc áo bào đỏ đột nhiên xuất hiện.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, quanh thân tản ra lãnh ý, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm mọi người ở trên thành lâu.

Thấy vậy, đám người do Ngô Thiên cầm đầu đồng loạt đứng lên, ánh mắt tất cả đều lộ vẻ căng thẳng.

Ngay cả Ngô Thiên cũng nhíu mày.

Bởi vì Diệt Thế còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.

Chỉ riêng cỗ khí thế hắn phát ra đã làm cho không ít người run rầy.

Đương nhiên, chuyện đáng sợ nhất chính là Diệt Thế tới nhưng Dịch Phong cùng Lâu Bản Vĩ lại chưa có tin tức gì.

Thế nhưng, nhớ tới bản lĩnh của Dịch Phong, lông mày Ngô Thiên lại một lần nữa giãn ra.

Từ trước đến nay, sư tôn của hắn bày mưu tính kế đã có khi nào thất bại?

Lần này chắc chắn cũng vậy!

"Ngươi là Ngô Thiên?"

Ánh mắt lạnh như băng của Diệt Thế nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Ngô Thiên.

"Không sai."

Nhớ tới sau lưng mình có Dịch Phong làm chỗ dựa, Ngô Thiên cũng không e ngại, chậm rãi bước ra.

"Rất tốt"

"Chết đi!"

Con ngươi của Diệt Thế co rụt lại, sau đó hắn nhanh chóng đánh ra một đòn thẳng về phía Ngô Thiên.

Rõ ràng.

Việc mất đi khí vận đã khiến hắn vô cùng tức giận, làm cho hắn mất hứng thú nói những lời thừa.

Thấy vậy, Ngô Thiên cũng nhanh chóng bộc lộ tu vi của bản thân.

Nhưng trong lòng hắn cũng biết, dù hắn có đối đầu trực diện cũng không phải là đối thủ của Diệt Thế. Vì thế, hắn lập tức mượn lực không trung rồi bay ra xa né đòn.

Tuy nhiên.

Dù hắn né tránh nhanh đến mấy thì lực lượng của Diệt Thế vẫn đánh trúng hắn.

Ngô Thiên lập tức ngã xuống mặt đất tạo thành một cái hố thật lớn.

"Quốc vương."

"Đại nhân!"

Thấy thế, mọi người của đế quốc Ngô Thiên vô cùng lo lắng hét lên.

"Đừng hoảng hốt, hắn không giết được ta."

Ngô Thiên đứng dậy khỏi hố đất, hắn ta lau khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Diệt Thế lạnh lùng nói.

Diệt Thế nheo mắt.

"Ngươi tránh được một đòn của ta cũng coi như có bản lĩnh, nhưng ta muốn giết chết ngươi chỉ đơn giản như nghiền chết một con kiến, ngươi lấy đâu ra dũng khí để nói lời này?" Diệt Thế lạnh lùng nói.

"Hát "Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi là bởi vì ta có sư tôn và đại ca ta che chở."

"Sư tôn ta giỏi bày mưu tính kế, hôm nay ngươi tới nơi này cũng đều nằm trong tính toán của sư tôn ta rồi."

Ngô Thiên ưỡn ngực, nghênh ngang cất giọng không chút sợ hãi.

Nghe vậy, Diệt Thế giật giật mi mắt.

Trong lòng cũng đang tự hỏi về sư tôn và đại ca mà Ngô Thiên vừa nói.

Bắt đầu từ chuyện của Tiên Giang hỗn độn bia, hắn luôn cảm thấy có người đứng ở phía sau ngáng đường.

Có lẽ, người gây khó dễ đó chính là sư tôn và đại ca mà Ngô Thiên nói.

Điều này khiến Diệt Thế cảm thấy cần phải dè chừng.

Các giác quan nhạy cảm luôn để ý bốn phía xung quanh, đề phòng sự xuất hiện bất ngờ.

Dù sao.

Người dám gây sự trong chuyện khí vận chắc chắn không phải hạng người tầm thường, cẩn thận vẫn hơn.

Đúng lúc đó.

Từ phía chân trời, một bóng người nhanh chóng bay tới.

Tức khắc hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Đôi mắt Ngô Thiên sáng rực lên.

Bởi vì người này chính là người được hắn phái đi Nguyên thành tìm Dịch Phong.

"Ha ha ha."

"Sư tôn ta cùng đại ca ta sẽ đến ngay thôi."

Lúc này, hắn ta nhìn Diệt Thế rồi phát ra tiếng cười lớn đầy ngạo nghễ.

Chuyện này lập tức khiến Diệt Thế càng nâng cao cảnh giác.