Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 692: Chỉ có vậy thôi sao? (2)




Bởi vì trừ người này ra, hắn không cảm nhận được còn có khí tức nào khác xuất hiện, chứng tỏ rất có thể kẻ kia đang ẩn núp trong bóng tối, thậm chí không hề thua kém hắn.

"Ha ha, mau nói, sư tôn cùng đại ca ta đã đi đâu rồi?"

Đợi người nọ đến gần, Ngô Thiên vội vàng hỏi.

Tuy nhiên.

Sắc mặt của người nọ vô cùng khó coi, vừa dừng lại đã quỳ hai đầu gối xuống, trong miệng ấp úng nói: "Đại, đại nhân, tiên sinh và Lâu đại nhân bọn họ đã vội vàng rời đi từ tối hôm qua, sợ là hiện tại đã rời khỏi đế quốc Ngô Thiên rồi."

Hắn ta vừa dứt lời.

Sắc mặt Ngô Thiên chùng xuống.

Trong lòng hắn giật thót, nhất thời há hốc mồm.

Sư tôn...

Đi, đi rồi?

Tại, tại sao?

Không phải sư tôn đang bày mưu tính kế sao?

Tại sao lại đi?

Không phải sẽ bảo vệ hắn hay sao?

Những người khác của đế quốc Ngô Thiên cảm thấy hy vọng trong lòng đã tan vỡ, mặt mày ai nấy đều xám như tro tàn.

Diệt Thế đang hết sức cảnh giác nghe được lời ấy thì không nhịn được ngẩn người.

Hắn hốt hoảng nửa ngày, chỉ có vậy thôi sao?

"Hừ!"

"Lãng phí thời gian của ta, ta còn tưởng là cao thủ gì, đi chết đi!"

Diệt Thế cảm thấy bản thân bị đùa giỡn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, biển máu màu đỏ au tràn ngập không gian lập tức lao tới bao phủ Ngô Thiên.

Chỉ trong chớp mắt.

Ngô Thiên bị biển máu nồng đậm bao phủ.

Sau đó trên đỉnh đầu, một chưởng ấn màu đỏ như máu giáng xuống người hắn.

Thấy vậy.

Trong mắt Ngô Thiên tràn ngập tơ máu, vẻ mặt tràn ngập không cam lòng.

"Sư tôn"

"Tại sao?"

"Vì sao vậy?"

"Vì sao ngài lại ám chỉ ta tấn công đế quốc Vân Đỉnh, rồi lại không làm chỗ dựa cho ta, một mình bỏ đi mất, ta không cam lòng..."

Tiếng gào thét không cam lòng của Ngô Thiên truyền ra, chưởng ấn của Diệt Thế cũng đồng thời giáng xuống.

"m Mặt đất hiện ra một cái hố lớn.

Ngô Thiên đứng ngay trung tâm của đòn đánh ấy chính là người đứng mũi chịu sào, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, thất khiếu chảy máu, ngã thẳng xuống đất bỏ mình.

"Hừ?

Thấy Ngô Thiên đã hoàn toàn mất đi khí tức, Diệt Thế mới hừ lạnh một tiếng. Hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua những người khác, hóa thành một đám mây máu bồ đi.

Rõ ràng.

Mục tiêu của hắn chỉ là Ngô Thiên, những người khác hắn hoàn toàn không có hứng thú.

"Quốc vương."

"Đại nhân!"

Mà sau khi Diệt Thế rời đi, những người khác của đế quốc Ngô Thiên mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy tới bên cạnh thi thể của Ngô Thiên.

Nhìn thấy Ngô Thiên đã tử vong, tiếng khóc than vang lên khắp bốn phía.

Vô số người quỳ trên mặt đất, vô số tiếng kêu gào cất lên...

Cả đế quốc Ngô Thiên than khóc.

Mà lúc này diệt Thế cũng đang trên đường chạy về đế quốc Vân Đỉnh.

Diệt Thế tự mình ra tay đương nhiên sẽ không có gì ngoài ý muốn.

Vân Đỉnh quốc vương lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

"Hừ"

"Dám đối nghịch với chúng ta, đây là kết cục"

Nói xong.

Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế phấn chấn đi đến Khí Vận Tiên Trụ.

"Cái tên Ngô Thiên hại khí vận chúng ta xói mòn đã chết, chắc là khí vận bị làm xói mòn sẽ quay lại lần nữa!" Vân Đỉnh quốc vương nói.

"Ừm!"

Diệt Thế gật đầu.

Bởi vì theo lý mà nói, mượn sức có thể làm tăng khí vận, trở thành thù địch sẽ cắt giảm khí vận. Vậy người này không tồn tại, theo lý khí vận phải không tăng không giảm, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

"Chờ một chút đi, có khi khí vận thay đổi chậm" Diệt Thế nhàn nhạt nói.

"Ừm!"

Vân Đỉnh quốc vương gật đầu.

Sau đó hai người một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Khí Vận Tiên Trụ.

Cùng chờ đợi Khí Vận Tiên Trụ biến hóa.

Quả nhiên.

Sau nửa ngày, Khí Vận Tiên Trụ truyền đến dao động.

Hai người đồng thời mở mắt ra, thần sắc lập tức sáng ngời.

Điểm báo của Khí Vận Tiên Trụ trước sau vẫn phiếm quang mang mờ nhạt.

Thời gian chậm rãi qua đi, cuối cùng Khí Vận Tiên Trụ cũng chính thức bắt đầu phát sinh biến hóa.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, rốt cuộc khí vận cũng tăng đến trạng thái lúc chưa tiếp xúc với Ngô Thiên.

Thấy thế, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cuối cùng cũng khôi phục"

Diệt Thế nhếch môi cười nói.

"Đúng vậy, không dễ dàng mà!"

Vân Đỉnh quốc vương cũng lộ ra nụ cười.

Tuy rằng công phu nhằm vào người Ngô Thiên trong khoảng thời gian này đều uổng phí nhưng bây giờ có thể bù lại khí vận bị xói mòn, cũng không phải bọn hắn không thể tiếp thu.

Chỉ cần không xói mòn, muốn Tiên Trụ viên mãn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Được rồi"

"Chuyện của Ngô Thiên đã qua, nhanh chóng dựa theo chỉ thị của thiên thư hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo đi!" Diệt Thế nói:

"Gần đây đã chậm trễ quá nhiều thời gian, nếu lại kéo dài nữa chỉ sợ sứ giả và chủ thượng sẽ không hài lòng đối với chúng ta."

"Được!"

Vân Đỉnh quốc vương trịnh trọng gật đầu, bàn tay khẽ động, lấy thiên thư chỉ dẫn từ giữa ngón tay phải ra.

Nhưng vừa mới bắt được một nửa thì hắn đã phát hiện điều gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn Khí Vận Tiên Trụ.