Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 690: Ta phải mời sư tôn hoặc là đại ca của ta ra tay rồi




"Lại có thêm bốn điểm giá trị khí vận, tuyệt vời!"

"Tuy rằng còn xa mới đổi được các thần thú trong cửa hàng trao đổi của hệ thống nhưng vẫn có thể tích tiểu thành đại mà!"

"Nhưng mà đệ tử ngoại môn đó là ai?

"Hình như là Tiểu Kê Nhi?"

Dịch Phong mơ màng gãi đầu, sau đó mới giật mình nhớ tới người này là ai.

"Nhưng mà tên Tiểu Kê Nhi này là một tên sơn tặc kiêm nghề dắt khách mà, hắn ta thì làm ra trò trống gì được..."

"Không phải là đi cướp thôn xóm nào đấy chứ?"

Khóe miệng Dịch Phong giật giật.

Nhưng hắn cũng không thể làm gì được.

Người ta bây giờ đã trưởng thành rồi, sư phụ như hắn cũng đâu quản được.

Hắn đứng dậy duỗi thắt lưng, chuẩn bị ra bên ngoài tìm chút đồ ăn, thuận tiện thử vận may xem có thể tìm được một đệ tử bình thường hay không.

Tuy nhiên.

Vừa bước chân ra đến đường phố là hắn đã cảm thấy hoàn toàn khác trước đây.

Biểu ngữ và khẩu hiệu được dán ở khắp mọi nơi trên đường.

Kêu gọi nhập ngũ, kêu gọi đóng góp lương thực, ngạc nhiên hơn là còn có cao thủ võ linh khủng bố thỉnh thoảng lại bay qua đỉnh đầu.

Thần hồn nát thần tính.

Bầu không khí nặng nề phủ kín khắp mọi nơi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Dịch Phong ngơ ngác không hiểu gì cả.

Hỏi thăm một hồi mới phát hiện quốc gia nơi hắn đang ở sắp đánh nhau với quốc gia khác.

Bất hạnh rằng đối phương lại là một đế quốc vô cùng to lớn và hùng mạnh.

"Thôi xong!"

"Quốc vương của quốc gia này điên rồi hay sao, quốc gia bé bằng viên đạn còn dám đi tấn công cái nước như bá chủ kia, không muốn sống nữa hay sao?"

Nói xong, Dịch Phong cũng không quan tâm đến việc ăn uống nữa, vội chạy về phòng rồi hô to: "Lâu Bản Vĩ, mau mau thu dọn đồ đạc chạy trốn nhanh lên"

Vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, lại vội vàng chào hỏi Nguyên Tịnh, sau đó Dịch Phong dắt theo đám người Lâu Bản Vĩ nhanh chóng chuồn đi.

Nguyên Tịnh nhìn theo bóng lưng đám người Dịch Phong rời đi, từ trong đôi mắt đẹp chảy xuống hai hàng nước mắt.

Hắn sống ở đây lâu như vậy mà không có một chút tình cảm nào sao?

Lúc đi cũng không thèm ngoảnh đầu lại lấy một cái, cũng không nói thêm một câu nào?

"Ôi, nữ nhi, quên đi, hai người không hề cùng chung chí hướng"

Lúc này, Nguyên Lãng Thiên từ phía sau bước lên, nhẹ giọng an ủi nàng: "Kiểu người xa vời như vậy, chúng ta đâu có tư cách leo lên, quên hắn đi..."

"Phụ thân, con biết."

Nguyên Tịnh cố gắng lau nước mắt, ra vẻ mạnh mẽ gật đầu.

Nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt nàng vẫn dõi theo phương hướng đám người Dịch Phong rời đi.

Cho đến khi bọn hắn biến mất không thấy đâu nữa.

"Ha ha ha...

"Lại đánh thắng một thành trì!"

Trong thành lâu, Ngô Thiên khoác chiến bào cất tiếng cười sảng khoái nhìn tòa thành trì bản thân vừa đánh thắng.

"Quốc vương."

Lúc này, có thân tử đi tới.

Hắn mới nói đến một nửa đã bị Ngô Thiên ngắt lời.

"Không cần gọi ta là quốc vương, hiện tại ta đã không còn là quốc vương nữa. Muốn gọi cũng phải chờ ta đánh thắng đế quốc Vân Đỉnh rồi nói sau!" Ngô Thiên hào phóng nói.

"Vâng, đại nhân!"

Thần tử cúi đầu, có vẻ khá lo lắng nói: "Lần này chúng ta có khua chiêng gõ trống quá mức rồi hay không?"

"Tuy rằng chúng ta đã hạ được mấy thành trì của đế quốc Vân Đỉnh, nhưng đó là vì đế quốc Vân Đỉnh không kịp phản ứng, hiện tại đã đánh đến cục diện không chết không thôi. Chúng ta thật sự không còn đường lui rồi, có nên lưu lại cho mình một con đường hay không?"

"Hừ!"

"Muốn đường lui làm gì?"

"Thấy dáng vẻ của các người là mất hứng rồi."

"Hơn nữa, ta cần gì phải sợ, có sư tôn và đại ca của ta ở phía sau làm chỗ dựa cho ta." Ngô Thiên không hề sợ hãi nói.

Nghe vậy, tên thần tử này ngẩn người.

Sau đó nét lo lắng vừa rồi trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.

Phải.

Có tiên sinh cùng mấy vị đại tiên kia ở phía sau, bọn hắn còn lo lắng cái gì.

"Báo!

Đúng lúc này, thám tử vội vàng đến báo.

"Nói đi."

Ngô Thiên phất tay nói.

"Khởi bẩm đại nhân, mật thám bố trí ở đế quốc Vân Đỉnh báo cáo, đế quốc Vân Đỉnh đã chú ý đến ngài, còn có có một cao thủ siêu cấp tên là Diệt Thế đang tới, nói là muốn lấy tính mạng đại nhân.

Xin đại nhân đưa ra quyết định."

Mặt khác, đây là tin tức về Diệt Thế được mật thám truyền đến!

Nghe vậy, Ngô Thiên vội vàng nhận lấy tin tức về Diệt Thế.

"Thực lực không rõ, ngang hàng với Vân Đỉnh quốc vương..."

Ngô Thiên nói thầm trong miệng, đôi mắt của hắn chợt lóe.

Chỉ riêng hai tin tức này là đã có thể chứng minh kẻ địch không phải người hắn có thể chống lại được.

Đế quốc Vân Đỉnh đúng là nhanh tay!

Nhưng hắn ta cũng không lo lắng quá mức, ngược lại trên mặt vẫn tràn ngập sự phấn khích, hắn ta xé rách tư liệu liên quan đến Diệt Thế.

Sau đó giương khóe miệng, hắn ta lẩm bẩm thành tiếng.

"Xem ra, ta phải mời sư tôn hoặc là đại ca của ta ra tay rồi!