Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 676: Là hắn




Bọn hắn nhìn thấy một cái bóng đen bay ra ngoài nhanh như sao băng, sau đó té xuống đất và bất tỉnh nhân sự.

Bạch Lĩnh Thiên và Nguyên Lãng Thiên cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Hai người trợn trừng mắt.

Bởi vì bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy vị hắc bào nhân ngồi trên thủ tọa kia chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đã có thể khiến Ảnh Tử bị thương thành ra như thế.

Hắn ta phải có thực lực kinh khủng cỡ nào thì mới có thể làm được như vậy?

Bọn hắn thật sự là khó mà tưởng tượng nổi!

Nhưng bọn hắn lập tức biết rằng suy đoán của mình đã đúng, sợ rằng hắn ta chính là đại ca của quốc vương đại nhân, là vị được quốc vương đại nhân xưng là người đẹp trai nhất thiên hạ, Lâu Bản Vĩ Mà Nguyên Tịnh đi theo sau cũng nhìn thấy cảnh này, nàng lập tức bịt chặt miệng và trợn trừng mắt.

Ổ Nguyên Thành này làm gì có ai không biết thực lực của Ảnh Tử?

Nhưng mà Lâu Bản Vĩ chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã có thể đánh hắn ta bay ngược ra ngoài.

Đây... chính là phế vật không biết tu luyện trong miệng Dịch Phong sao?

Trong lòng Nguyên Tịnh đầy phức tạp.

Ruột gan đảo lộn.

Trên mặt càng khô nóng.

Lúc đó chính mình còn cho rằng Lâu Bản Vĩ thật sự không tu luyện được, còn cổ vũ hắn ta rất nhiều, chỉ cần cố gắng nỗ lực thì nhất định có thể.

Bây giờ nhớ lại, người ta đâu cần đến nàng cổ vũ chứ?

"Mẹ nó, đồ ăn giống phân như vậy, lại còn dám lải nhải trước mặt ta sao?"

"Như vậy không phải muốn chết thì là cái gì chứ?"

Lúc này.

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lâu Bản Vĩ ngồi ở vị trí chủ toạ truyền đến.

Sau đó lại bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Lĩnh Thiên và Nguyên Lãng Thiên đang đờ đẫn ở bên cạnh.

"Thế nào, hai người rác rưởi các ngươi cũng định thử một chút à?"

"Không dám"

Hai người bị dọa đến mức run rẩy, quỳ thắng xuống mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Mà Nguyên Tịnh đang thừ người ra nhìn thấy thế, đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng nhìn trái rồi lại nhìn phải, không biết phải làm sao cho đúng, sau đó cũng định quỳ xuống.

"Ai nha, mỹ nữ không cần phải làm thế"

Phong cách của Lâu Bản Vĩ cũng đột nhiên thay đổi, hắn ta nhanh chóng sải bước đi qua, đỡ lấy cánh tay ngọc ngà của Nguyên Tịnh, giọng nói đầy sự dịu dàng.

Vẻ mặt của Nguyên Tịnh khá là bối rối.

Cho dù trước đó quan hệ của hai bên cũng không tệ, ở cùng cũng khá tốt nhưng sau khi biết được thực lực của Lâu Bản Vĩ, nàng vốn không có cách nào thoải mái như lúc trước.

Cho nên động tác này của Lâu Bản Vĩ càng khiến cho nàng được sủng ái mà lo sợ.

Mình có tài đức gì đáng để cho cao thủ như Lâu Bản Vĩ khách khí như vậy chứ?

"Đại nhân, ta..."

Nguyên Tịnh ấp a ấp úng, tràn ngập vẻ bối rối.

"Ai nha Nguyên tiểu thư à!"

"Ngươi thật sự không cần phải lo lắng như thế"

"Đối với người đẹp ta cũng rất thương hoa tiếc ngọc."

Thấy dáng vẻ bối rối của Nguyên Tịnh, Lâu Bản Vĩ dùng tay khẽ vuốt ve mu bàn tay nàng, nhẹ giọng an ủi.

"Đồ chó chết"

"Thu lại cái tay của ngươi ngay."

Đúng lúc này, kèm theo một câu mắng chửi, một cái tách trà từ đằng xa bay tới đập thẳng vào đầu Lâu Bản Vĩ.

"Ôi"

"Chủ nhân, ta sai rồi."

Lâu Bản Vĩ bị nên đến sao bay đầy trời, một tiếng hét thảm phát ra từ trong miệng, hai chân cứ thế quỳ trên mặt đất.

Chó và Gấu ở bên cạnh thấy thế cũng mềm nhũn hai chân, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

Phải biết rằng.

Người này vừa mới rời giường!

Còn mang theo vẻ ngái ngủ.

Loại tình huống này bọn hắn biết rõ, không thể chọc vào, nhận lỗi là tốt nhất!

Cảnh tượng đột ngột này dọa cho Nguyên Lãng Thiên và Bạch Lĩnh Thiên kinh hãi đến ruột gan đứt từng khúc.

Là ai...

Chỉ với một câu nói đã khiến cho loại người như Lâu Bản Vĩ cứ thế mà quỳ xuống đất?

Là vị nào xuất hiện đây?

Nghĩ đến đây, hô hấp của hai người lập tức trở nên gấp gáp.

Trong lòng thấp thỏm lo lắng, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương, tay chân càng không biết để đâu cho phải, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán.

Nguyên Tịnh cũng cắn chặt đôi môi đồ mọng, không còn dáng vẻ vui mừng như ở trước mặt Dịch Phong trước đó, tay chân luống cuống đứng ở một bên.

Rốt cục.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người.

Một bóng người mặc áo bào trắng bước ra từ trong nội sảnh.

Chỉ cần liếc mắt nhìn qua bọn hắn đã hiểu rõ đây chắc chắn là vị tiên sinh thần bí mà quốc vương Ngô Thiên đã từng nói tới.

Thoạt nhìn hắn rất sạch sẽ, khí chất xuất trần bất phàm, giống như không nhiễm phải khói bụi trần gian.

Đồng thời, khí tức trên người cũng không mảy may dao động, hoàn toàn giống với sự miêu tả của quốc vương Ngô Thiên.

"Bái kiến tiên sinh"

Bạch Lĩnh Thiên và Nguyên Lãng Thiên cũng vội vàng di chuyển đầu gối quỳ xuống mặt đất, vẻ mặt cung kính chào hỏi Dịch Phong.

"Bái kiến ta?"

"Các ngươi là ai?"

Dịch Phong hỏi thăm với vẻ ngơ ngác.

"Khởi bẩm tiên sinh"

"Tại hạ là Nguyên Lãng Thiên của Nguyên gia, tại hạ là Bạch Lĩnh Thiên của Bạch gia."

Hai người trăm miệng một lời, giọng nói cung kính.

"Nguyên gia, Bạch gia?"