Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 677: Con gà con Tiểu Kê Nhi




Dịch Phong nhíu mày, lại dời mắt nhìn về phía bóng dáng nằm bất tỉnh trên mặt đất ở nơi xa, mở miệng hỏi: "Hắn là ai2"

"Khởi bẩm tiên sinh, đó là... đó là Ảnh Tử thuộc hạ của ta, bởi vì có mắt không tròng, cho nên mới bị vị bên cạnh tiên sinh đánh thành như vậy"

Bạch Lĩnh Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng lên tiếng giải thích, đồng thời nhìn về phía Lâu Bản Vĩ.

"Thì ra là thế"

Con ngươi của Dịch Phong co rụt lại.

Bạch gia, không phải là Bạch gia của Bạch Khởi Cử kia đó chứ?

Người thông minh như hắn trong nháy mắt đã lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thế là hắn chế nhạo nói: "Nếu như ta đoán không sai, bởi vì ta đả thương nhi tử của ngươi cho nên hôm nay các ngươi mới tới làm phiền ta?"

"Không dám!"

Hai người quỳ trên mặt đất, cuống quýt dập đầu.

Dịch Phong không để ý đến bọn hắn, phối hợp nói: "Nhưng các ngươi tuyệt đối không ngờ rằng chúng ta bền chắc như thép, thậm chí các ngươi ngay cả thủ hạ của ta cũng đánh không lại?"

"Cho nên ngược lại các ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ?"

Nghe thấy lời nói của Dịch Phong, sắc mặt hai người tức khắc trở nên khó coi, trướng thành màu gan heo.

"Thế nào, nói chuyện đi?"

"Bạch gia các ngươi không phải rất lợi hại à?"

Dịch Phong không cho sắc mặt tốt chút nào, tên Bạch Khởi Cừ kia ngang ngược không nói đạo lý thì thôi, hiện tại còn dẫn người đánh đến tận cửa, hết lần này tới lần khác lại không có cốt khí, mấy người của Bạch gia này xem ra cũng không phải thứ gì tốt.

"Không dám!"

Hai người quỳ trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

"Hừ, ta thật sự cho rằng Bạch gia các ngươi giỏi giang lắm đấy, ngay cả cái thứ phế vật ngồi ăn rồi chờ chết bên cạnh ta cũng đánh không lại, rác rưởi như thế vậy mà lại còn mặt mũi tới tận cửa tìm ta?"

Dịch Phong tiếp tục trào phúng.

Vừa khéo cũng bởi vì hắn bị đánh thức, một bụng bực bội lúc mới rời giường còn không có chỗ phát tiết đây.

Hai người nghe vậy thì sắc mặt nhăn nhó.

Hắn nói như thể trong toàn bộ đế quốc Ngô Thiên của bọn hắn không ai có thể đánh bại cái gọi là "phế vật ăn rồi chờ chết" vậy.

Mắt thấy Dịch Phong vẫn chưa hết tức giận, cho dù Bạch Lĩnh Thiên hối hận phát điên nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.

Dù sao hắn ta cũng thật sự không biết thân phận của vị này mài!

Nếu như sớm biết, cho dù cho một trăm lá gan hắn ta cũng không dám làm như vậy.

Thế là hắn ta cắn răng, đành phải dùng Ngô Thiên để tránh đi, bèn nói: "Tiên sinh, trong lòng ta đã biết chúng ta nghiệp chướng nặng nề nhưng mong rằng tiên sinh giơ cao đánh khẽ, nể mặt Ngô Thiên đại nhân mà tha mạng cho chúng ta"

"Ngô Thiên?"

"Ngô Thiên là aï?"

Dịch Phong nhướng mày, nghi hoặc nhìn hai người.

"Ách"

Hai người lập tức dại ra.

Vị này không biết Ngô Thiên đại nhân sao?

Chẳng lẽ nhận lầm người rồi?

Nhưng không thể như thế được, cho dù là ở các phương diện như thực lực, thủ đoạn, bề ngoài, khí chất hay là "Thái cực quyền; vị này chính là vị tiên sinh thần bí trong miệng Ngô Thiên đại nhân đây mà!

"Tiên sinh, ngài suy nghĩ lại một chút, Ngô Thiên, Khẩu Thiên Ngô, Thiên trong bầu trời." Bạch Lĩnh Thiên nói với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

"Ồ... là Khẩu Thiên Ngô, Ngô Thiên?"

"Đúng đúng đúng, chính là Ngô Thiên này." Bạch Lĩnh Thiên vô cùng hưng phấn đáp.

"Thật có lỗi, ta vốn không nhớ nổi người này, đừng có lôi ba cái trò quỷ này để đùa giỡn ta. Nói đi, muốn ta xử trí ngươi như thế nào." Dịch Phong lấy một thanh đại đao từ trong không trung ra đặt lên đầu Bạch Lĩnh Thiên, lạnh lùng nói.

Trường đao vừa ra.

Hàn ý bức người.

Bạch Lĩnh Thiên vừa nhìn đã nhận ra đây là Tiên Khí siêu cấp, lúc này đã bị dọa đến ướt quần.

Đây rốt cuộc là chuyện gì!

Vì sao vị này lại không nhận ra Ngô Thiên đại nhân chứ.

Vẻ mặt Bạch Lĩnh Thiên gấp đến muốn khóc.

Đúng lúc đó, bỗng nhiên hắn ta nhìn thấy trên vách tường ở đại sảnh có treo một bức tranh.

Giờ khắc này, hắn ta tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Bởi vì bức chân dung này chính là Ngô Thiên.

Dù sao thì bây giờ Ngô Thiên cũng là tín ngưỡng của mọi người ở đế quốc Ngô Thiên, là trụ cột tinh thần của toàn bộ đế quốc, bởi vậy nhà nào cũng có chân dung của đại nhân để mọi người tôn thờ.

Thế là hắn ta vội vàng chỉ vào chân dung của Ngô Thiên, há miệng run rẩy hô: "Tiên sinh, xin ngẩng đầu nhìn, chính là người này, chính là Ngô Thiên đại nhân"

Nghe vậy.

Dịch Phong vô thức liếc qua.

Quả nhiên.

Trên vách tường bên kia có treo một bức họa.

Dịch Phong híp mắt quan sát tỉ mỉ, suy nghĩ hồi lâu, trong lòng rốt cuộc cũng có một chút nhận thức.

Lúc này hắn mới chợt hiểu ra, bèn nói: "Hoá ra ngươi nói cái đồ rác rưởi này à, không nói sớm đi, cái gì mà Ngô Thiên với không Ngô Thiên, ta gọi hắn là Tiểu Kê Nhi"

Nói đến đây.

Dịch Phong cũng có chút cảm thán.

Còn nhớ rõ mấy năm trước, tiểu tử này đã đến võ quán.

Cũng là kẻ gặp khó khăn không có nhà để về, cho nên ở võ quán của hắn một đoạn thời gian, với lại còn hơi giống Chung Thanh.