Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 675: Đại ca của quốc vương




"Ngài cứu ta với, Bạch gia chủ."

Nguyên Lãng Thiên mặt cắt không còn một giọt máu, trong miệng hắn ta truyền ra âm thanh khóc than thảm thiết, bàn tay túm chặt lấy Bạch Lĩnh Thiên.

"Ôi"

Bạch Lĩnh Thiên nặng nề thở dài một cái đồng thời thoát khỏi tay Nguyên Lãng Thiên rồi lắc đầu nói: "Ngươi đã làm ra loại chuyện này rồi, trừ phi quốc vương Ngô Thiên có thể khai ân, nếu không thì không ai có thể cứu được ngươi."

"Nhưng, nhưng ta phạm phải chuyện lớn như vậy đều là vì ngài mà!" Nguyên Lãng Thiên không cam lòng kêu lên.

"Qủa thật chuyện này là vì ta nhưng ngươi cũng phải hiểu rằng nếu như chúng ta cùng nhau xuống nước, hai gia tộc Nguyên Bạch đều mất đi trụ cột thì tương lai sẽ như thế nào?" Con ngươi Bạch Lĩnh Thiên co lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào Nguyên Lãng Thiên rồi nói từng chữ một.

Nghe vậy, Nguyên Lãng Thiên cảm thấy như bị sét đánh.

Sắc mặt trắng bệch, hắn ta tê liệt ngồi trên mặt đất.

Nếu đúng như lời Bạch Lĩnh Thiên nói thì hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi.

Nếu như không có trụ cột thì sớm muộn gì hai đại gia tộc cũng sẽ bị người ta để mắt tới, từ đó dần dần lụi tàn và đi vào vực thẳm, cuối cùng biến mất trong dòng thời gian.

"May mà ta kịp thời tỉnh ngộ nên không gây ra sai lầm lớn!"

Bạch Lĩnh Thiên thở dài nói: "Cho nên ngươi hãy yên tâm đi, nếu như quốc vương Ngô Thiên thật sự vì vậy mà tức giận, muốn ngươi lấy cái chết để tạ tội thì ta sẽ giúp ngươi nâng đỡ Nguyên gia cho đến Nguyên gia của ngươi xuất hiện một trụ cột mới có thể chống đỡ được cục diện này."

"Được... được rồi!"

Mặc dù vô cùng không cam lòng nhưng Nguyên Lãng Thiên cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn ta gian nan gật đầu một cái.

"Vừa rồi tiên sinh cũng không để ý tới lời cầu kiến của ta nên sợ rằng hắn cũng không muốn gặp loại nhân vật nhỏ bé như chúng ta, vì vậy trước tiên ta phải bẩm báo việc này cho quốc vương đã!" Bạch Lĩnh Thiên lại nghiêm túc giao phó nói: "Do đó ta phải lập tức lên đường, ngươi hãy tranh thủ thời gian trở về Nguyên gia để bàn giao công việc, sau đó đợi quốc vương đến xử lí đi!"

"Được rồi!"

Nguyên Lãng Thiên gật đầu với vẻ mặt uể oải.

Bạch Lĩnh Thiên vỗ bả vai ông ta rồi nhẹ giọng an ủi: "Đi thôi, ta phái Ảnh Tữ đi theo ngươi, hắn có thể giúp ngươi nhanh chóng xử lí một vài vấn đề nan giải"

"Chờ một chút..."

"Ảnh Tử?"

Nghĩ tới Ảnh Tử, đột nhiên Bạch Lĩnh Thiên nhớ tới một việc khiến hắn ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Mà Nguyên Lãng Thiên đang uể oải cũng trợn trừng mắt.

Hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau.

Hiển nhiên hai người đều nhớ đến chuyện này.

Bởi vì tại dạ tiệc khi đó, ngoại trừ nói tới vị tiên sinh kia, quốc vương Ngô Thiên còn nói đến một người khác.

Hai người vẫn nhớ rõ cảnh tượng đêm ấy.

Quốc vương Ngô Thiên ngồi tít trên cao, tư thái lười biếng pha chút ngà ngà say, trong ánh mắt tràn đầy hồi ức và sự quyến luyến.

Hắn ta nói:

"Nếu như vị tiên sinh kia là người thầy khai sáng trên con đường tu hành của ta thì vị này chính là đại ca của ta.

Đại ca của ta có dáng người không cao, hắn là nô bộc của tiên sinh, lúc nào cũng bị tiên sinh bắt mặc một chiếc hắc bào rộng thùng thình, trông vô cùng hài hước.

Nhưng đừng chỉ để ý dáng vẻ này của hắn, trừ tiên sinh ra thì hắn chính là cao thủ mạnh nhất mà ta từng gặp.

Cho dù hôm nay ta là người đệ nhất đế quốc thì cũng không bằng nổi một đầu ngón tay của đại ca ta.

Đại ca ta thích nữ nhân, thích rượu, thích ca múa và thích tấu nhạc."

Hai người vẫn nhớ khi nói tới đây, quốc vương Ngô Thiên còn vẫy tay với bọn hắn và hô lớn: "Đừng ngừng nhạc, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa."

Trong khung cảnh rộn rã và bầu không khí cuồng nhiệt, thậm chí quốc vương Ngô Thiên còn không hề kiêng kỵ mà nói trước mắt tất cả mọi người ở đó: "Ta vẫn nhớ lần đầu tiên của mình là vì đại ca trộm ba mươi kim tệ của tiên sinh rồi đưa ta đi hồng lâu."

"Khi đó ta tỉnh tỉnh mê mê, lại còn đỏ mặt, chỉ chống đỡ được một lúc như vậy thôi."

"Nhắc tới mới nhớ, dáng dấp của nữ tử kia không đẹp lắm"

"Nhưng nghĩ lại thì đó chính là khoảng thời gian mà ta vui sướng nhất!"

"Ngoài ra đại ca còn dẫn ta xuống sông mò tôm, bắt gà trong ruộng, ăn châu chấu trên thảo nguyên"

"Ôi! Nếu như có thể trở lại quãng thời gian đi theo đại ca thì ta không làm quốc vương nữa cũng được!"

Rất nhiều cảnh tượng và lời nói của quốc vương Ngô Thiên đêm đó hiện lên trong đầu hai người Bạch Lĩnh Thiên và Nguyên Lãng Thiên.

Vừa nghĩ tới những điều này, bọn họ lập tức hóa thành lưu quang và phóng tới tiền sảnh.

Trong khi phóng tới, Bạch Lĩnh Thiên cũng âm thầm cầu nguyện đừng có chuyện gì xảy ra, đừng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lúc hai người bọn hắn vừa đuổi tới tiền sảnh thì ở tiền đường đã truyền đến một tiếng động lớn.

"Ảmt"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.