Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 672: Người đệ nhất đế quốc




Nhưng dù là nguyên nhân nào thì chắc chắn nó đều mang đến rắc rối lớn cho Nguyên Tịnh.

Tuy nhiên trong lòng nàng cũng biết bản thân không chạy thoát được.

Nàng chỉ có thể đối mặt.

Nguyên Tịnh cắn môi thật chặt, nàng đã có quyết định rồi.

Có chết nàng cũng không đồng ý chuyện hôn ước.

Về việc của Dịch Phong, nàng cũng sẽ cố gắng chống đỡ.

Nguyên Tịnh hơi ngẩng đầu, cắn chặt răng chờ đợi Bạch Lĩnh Thiên hỏi tội.

Nhưng điều khiến Nguyên Tịnh không nghĩ tới đó là Bạch Lĩnh Thiên lại bắt lấy bả vai nàng gấp gáp hỏi: "Ta hỏi ngươi, sách này đến từ đâu?"

"Ách?"

"Hả??"

Vấn đề không kịp đề phòng này khiến Nguyên Tịnh lập tức sững sốt một chút.

Thậm chí nàng cũng đã chuẩn bị rất nhiều lời giải thích cho câu hỏi của Bạch Lĩnh Thiên nhưng ai ngờ hắn ta lại không theo lẽ thường mà hỏi cái này?

"Ách, Bạch bá phụ, sách này có vấn đề gì không?" Nguyên Tịnh không nhịn được hỏi.

"Ta đang hỏi ngươi, rốt cuộc quyển sách này đến từ đâu?"

Giờ khắc này, âm thanh của Bạch Lĩnh Thiên cũng trở nên hơi khàn, dáng vẻ gấp gáp kia giống như nếu Nguyên Tịnh không nói ra thì ông ta sẽ lập tức giết người.

"Sách, sách này là của Dịch đại ca!"

Hiển nhiên Nguyên Tịnh cũng bị giật mình, nàng vội vàng nói:

"Vốn dĩ Dịch đại ca coi mấy cuốn sách này là rác và bảo ta vứt đi nhưng ta lại thấy tiếc cho nên mới bày chúng trên giá sách để không này."

"Dịch đại ca?"

"Dịch đại ca là ai, là người đả thương Khởi Cừ sao?"m thanh gấp gáp của Bạch Lĩnh Thiên vang lên.

"Vâng!"

Nguyên Tịnh cắn chặt môi đỏ, kiên trì gật đầu.

Nghe vậy, Bạch Lĩnh Thiên lập tức hít vào một hơi thật sâu, hắn ta không nói hai lời mà lập tức quay đầu lại, bước nhanh về phía gian phòng của Dịch Phong.

Thấy vậy, trong lòng Nguyên Tịnh cũng hoảng hốt, nàng vội vàng đuổi theo.

"Bạch bá phụ, ngài hãy nghe ta giải thích, sự tình không phải như vậy đâu."

"Ngày đó Bạch Khối Cừ là người khiêu khích trước nên Dịch công tử mới buộc phải ra tay."

"Hơn nữa hắn ra tay cũng là vì ta, ngài muốn trách thì hãy trách ta đi, mọi việc thật sự không liên quan tới Dịch công tử."

Vừa đuổi theo Bạch Lĩnh Thiên, Nguyên Tịnh vừa dùng giọng điệu lo lắng mà giải thích.

Nhưng Bạch Lĩnh Thiên đang trầm mặt lại hoàn toàn không để ý tới nàng mà còn tăng tốc chạy tới cửa phòng của Dịch Phong.

Thấy dáng vẻ này của Bạch Lĩnh Thiên, Nguyên Tịnh lập tức mặt cắt không còn giọt máu.

Lúc này, quả thật bọn họ gặp rắc rối lớn rồi!

Mà ở cửa phòng của Dịch Phong, Nguyên Lãng Thiên nhìn thấy Bạch Lĩnh Thiên vội vã chạy tới như vậy thì vẻ mặt cũng hơi sốt ruột, hắn ta vội vàng nghênh đón: "Bạch gia chủ chớ vội, tiểu tử này núp ở trong phòng, cho dù ta gào thét như thế nào thì hắn cũng không ra, bây giờ ta sẽ phá cửa xông vào, bắt tiểu tử kia rồi giao cho ngài xử trí."

Vừa dứt lời, khí thế toàn thân Nguyên Lãng Thiên lập tức dâng trào. Hắn ta sải bước trở lại trước cửa phòng Dịch Phong, một chưởng mang lực lượng Tiên Nguyên đánh thẳng vào cửa phòng của hắn.

"Phụ thân, đừng mà"

Thấy vậy, sắc mặt Nguyên Tịnh đột nhiên tái nhợt, nàng hét lên.

Nhưng mà tiếng kêu của nàng làm sao có thể ngăn cản được Nguyên Lãng Thiên một lòng một dạ muốn thể hiện trước mặt Bạch Lĩnh Thiên?

Nhưng điều khiến người ta hoàn toàn không nghĩ tới đó là đang lúc ngàn cân treo sợi tóc thì đột nhiên Bạch Lĩnh Thiên lại giơ tay lên, đánh Nguyên Lãng Thiên ngã xuống đất.

Hiện trường lập tức ngưng trệ.

Nguyên Tịnh sững sờ.

Nguyên Lãng Thiên tê liệt nằm trên đất, ôm gương mặt tràn đầy ngạc nhiên.

"Bạch, Bạch gia chủ, đây là vì sao, vì sao ngài đánh ta?"

Nguyên Lãng Thiên cảm thấy vô cùng oan ức, không nhịn được mà hỏi thành tiếng.

Thế nhưng, chuyện khiến hai người hoàn toàn không nghĩ tới đó là Bạch Lĩnh Thiên đang trầm mặt lại không nói nửa câu mà chỉ nhẹ nhàng bước tới cửa phòng của Dịch Phong rồi cung kính cúi người:

"Bạch Lĩnh Thiên thuộc Bạch gia ở Nguyên thành ra mắt tiên sinh"

"Ta thật có lỗi khi không biết tiên sinh đến Nguyên thành chơi!"

Hắn ta vừa dứt lời.

Con ngươi của hai cha con Nguyên gia ở bên cạnh cũng suýt chút nữa rớt xuống vì kinh sợ.

Tại... tại sao?

Không phải Bạch Lĩnh Thiên tới đây để hỏi tội sao?

Tại sao hắn đả thương nhi tử của ngươi mà ngươi còn bày ra dáng vẻ vô cùng cung kính như vậy?

Còn nói bản thân có lỗi?

Trong lòng hai người dâng lên sóng to gió lớn, bọn hắn thật sự không biết nên dùng cái gì để diễn tả việc này, cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Bạch Lĩnh Thiên vẫn không để ý tới sự kinh hãi của hai người mà chỉ tiếp tục khom lưng, đứng ở cửa phòng của Dịch Phong.

Thấy Bạch Lĩnh Thiên tỏ vẻ như vậy, mặc dù trong lòng hai cha con Nguyên gia có vô số nghi vấn nhưng giờ khắc này, bọn hắn cũng không dám lên tiếng.

Không gian xung quanh trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Dưới sự yên tĩnh đến cực điểm, rốt cuộc trong căn phòng cũng truyền đến âm thanh.

"Phi!"

"Phò!"

Ba người giật giật lỗ tai.

Hình như là tiếng ngáy của Dịch Phong.