Thần sắc Bạch Lĩnh Thiên lập tức thay đổi: "Nếu tiên sinh đang nghỉ ngơi, vậy tạm thời tiểu nhân không làm phiền ngài nữa"
Nói xong, Bạch Lĩnh Thiên lại bái một cái rồi vội vã bước nhẹ ra khỏi cửa phòng.
Mà hai cha con Nguyên gia đang ngờ vực cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi trở lại nội sảnh, rốt cuộc Nguyên Lãng Thiên mới không nhịn mà hỏi:
"Bạch gia chủ, rốt cuộc, rốt cuộc việc này là sao?"
Nguyên Tịnh cũng đưa mắt nhìn qua.
Thấy dáng vẻ nghi hoặc của hai người, Bạch Lĩnh Thiên mới hít một hơi thật sâu rồi khẽ hỏi: "Ngươi còn nhớ lời Ngô Thiên đại nhân từng nói với chúng ta không?"
Nghe vậy, tròng mắt Nguyên Lãng Thiên lập tức sáng lên.
Hễ nói tới vị này là trong lòng hắn ta lại sinh lòng sùng kính.
Ngô Thiên là thiên chi kiêu tử của đế quốc Ngô Thiên, là bá chủ tuyệt đối.
Hiện tại chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng hắn ta đã là quốc vương của đế quốc Ngô Thiên, hơn nữa còn là cao thủ mạnh nhất ở đế quốc Ngô Thiên.
Toàn bộ mọi người trên đế quốc đều bị hắn ta làm cho tâm phục khẩu phục.
Nguyên Lãng Thiên có thể có tư cách nhìn thấy Ngô Thiên cũng là nhờ vào Bạch Lĩnh Thiên.
"Lúc ấy Ngô Thiên đại nhân nói rằng năm đó, khi kết giới giữa Lăng Hư Giới và Tiên Giang lục địa còn chưa thông, bởi vì không gian loạn lưu nên khi mười mấy tuổi, trời xui đất khiến đại nhân đã đi đến Tiên Giang lục địa."
"Vốn dĩ Ngô Thiên đại nhân cho rằng bản thân không thể trở về quê hương được nữa nhưng khi ở trong một toà thành nhỏ, ngài lại gặp được một vị tiên sinh."
"Vị tiên sinh này dạy ngài tu luyện, giải trừ rất nhiều điều ngờ vực, hơn nữa còn giúp ngài ấy phá vỡ hết bình chướng bên trên của tu vi khiến việc tu luyện thuận buồm xuôi gió từ đây."
"Chính nhờ vị tiên sinh này mà Ngô Thiên đại nhân mới có bản lĩnh xé không gian, khi hai giới chưa thông với nhau nhưng ngài vẫn có thể xé không gian để trở lại Lăng Hư Giới một lần nữa"
"Mà tất cả thành tựu của Ngô Thiên đại nhân ngày hôm nay, bao gồm việc trở thành người đứng đầu đế quốc và trở thành quốc vương của đế quốc đều không chỉ nhờ vào sự dạy dỗ của vị tiên sinh kia mà còn bởi vì lúc chia tay khi ấy, vị đó đã đưa cho đại nhân một quyển thần kỹ vô thượng"
"Nhưng đây cũng là điều khiến Ngô Thiên đại nhân tiếc nuối, bởi vì khi đó còn nhỏ nên ngài cũng không biết tòa thành kia ở đâu, vì vậy từ sau khi ly biệt, ngài chưa từng được gặp lại vị tiên sinh kia, hơn nữa cũng chưa từng đích thân cảm ơn vị ấy."
"Cho nên kể từ đó, Ngô Thiên đại nhân bảo chúng ta để ý, nếu như gặp được nhân vật giống với vị tiên sinh kia thì nhất định phải đối đãi một cách cung kính, hơn nữa còn phải lập tức thông báo cho đại nhân biết."
Nguyên Lãng Thiên nói hết đầu đuôi gốc ngọn.
Khi nói chuyện, ngoài sự kính nể đối với Ngô Thiên đại nhân, trong mắt hắn ta cũng tràn đầy vẻ tôn sùng đối với vị tiên sinh trong truyền thuyết kia.
Mà Nguyên Tịnh ở bên cạnh cũng nghe đến nhập thần.
Nguyên Tịnh hoàn toàn không nghĩ tới người đệ nhất đế quốc của bọn họ lại có một đoạn quá khứ như vậy, hơn nữa điều khiến nàng càng cảm thấy hiếu kỳ hơn đó là vị tiên sinh có thể đào tạo ra nhân vật như quốc vương Ngô Thiên sẽ là người như thế nào?
"Không tồi"
"Xem ra ngươi nhớ rất rõ lời Ngô Thiên đại nhân nói." Bạch Lĩnh Thiên hài lòng gật đầu.
"Nhưng mà Bạch gia chủ, những lời Ngô Thiên đại nhân từng nói thì có quan hệ gì với người trước mắt này?" Nguyên Lãng Thiên không hiểu mà hồi.
"Ngươi nhìn thử thì biết."
Vừa nói, hai tay Bạch Lĩnh Thiên vừa lấy ra một quyển sách rồi thận trọng để lên mặt bàn bên cạnh.
"Đây là?"
Thấy quyển sách này, ánh mắt Nguyên Lãng Thiên lập tức trợn trừng như mắt trâu, toàn thân cũng run rẩy kịch liệt.
Sau khi nghẹn họng nhìn trân trối, hắn ta nghiêng đầu qua, dùng âm thanh run rẩy hỏi: "Phải chăng đây là, là quyển thần kỹ kia của Ngô Thiên đại nhân?"
"Ngô Thiên đại nhân tôn sùng quyển thần kỹ đó như chí bảo nên luôn mang theo bên người như hình với bóng, quyển trước mắt này cũng không phải là của Ngô Thiên đại nhân nhưng nó lại giống hệt với quyển kia!"
Bạch Lĩnh Thiên nghiêm túc nói.
Hắn ta không hề bất ngờ với dáng vẻ này của Nguyên Lãng Thiên.
Khi đó, tại yến hội trong cung điện của đế quốc, lúc Ngô Thiên nói tới vị tiên sinh có ân với mình, hắn ta đã lấy quyển thần kỹ kia ra.
Cho nên bọn họ cũng từng may mắn được tận mắt nhìn thấy nó.
Tất cả mọi người ở đó đều vô cùng kinh ngạc, mặc dù đã qua rất lâu rồi nhưng bọn họ vẫn không thể nào quên được cảnh tượng rung động kia.
Mà hôm nay, khi thấy được quyển thần kỹ giống hệt với quyển đó nhưng Nguyên Lãng Thiên vẫn có thể giữ được dáng vẻ không quá thất thố như vậy thì chứng tỏ ông ta đã duy trì tâm cảnh rất tốt rồi.
Nguyên Lãng Thiên thận trọng vuốt ve mép sách, tiếng hô hấp đồn dập vô cùng rõ ràng.
"Cho nên quyển sách này..."
"Là của hắn?"
Vừa nói, ánh mắt rung động của Nguyên Lãng Thiên vừa nhìn về phía gian phòng của Dịch Phong.
"Đúng!"
Bạch Lĩnh Thiên nghiêm túc gật đầu.