Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 671: Mép sách quen thuộc




"Tên áo đen này chính là người đả thương Khởi Cừ?" Bạch Lĩnh Thiên trầm giọng hỏi.

"Bạch gia chủ, không phải hắn." Nguyên Lãng Thiên nhẹ giọng phụ họa.

"Vậy ngươi từ đâu chạy đến?" Bạch Lĩnh Thiên cau mày.

"Nghe nói tên áo đen này là thuộc hạ của người kia, con gấu đen và con chó kia cũng là sủng vật của hắn." Nguyên Lãng Thiên nhỏ giọng nói: "Theo tin tức đáng tin cậy thăm dò được trước đây thì ba tên này cũng không có bao nhiêu thực lực."

"Thuộc hạ?"

Bạch Lĩnh Thiên khẽ cau mày.

Ánh mắt hắn ta dời khỏi đám người Lâu Bản Vĩ.

Nếu người này là thuộc hạ, vậy thì không đáng để hắn ta gây chiến, càng không đáng để hắn ta tốn nhiều tinh lực.

Bạch Lĩnh Thiên phân phó nói: "Ảnh Tử, nơi này giao cho ngươi."

Nói xong, hắn ta lập tức lướt qua Lâu Bản Vĩ, sau đó mang theo Nguyên Lãng Thiên đi tới nội viện ở sau sảnh.

Hai người Bạch Lĩnh Thiên vừa rời khỏi thì tay Ảnh Tử liền động, một băng ghế lập tức di chuyển đến sau lưng hắn ta.

Ảnh Tử ngồi thẳng xuống và đối chọi gay gắt với Lâu Bản Vĩ.

"Keng!"

Lại là một đạo âm thanh ong ong truyền tới, một thanh trường kiếm cắm thẳng vào giữa hắn ta và Lâu Bản Vĩ.

"Nhìn tư thái của ngươi, ngươi cho là bản thân có chút thực lực sao?" Ảnh Tử nhìn Lâu Bản Vĩ rồi cất giọng nói đầy ẩn ý.

Lâu Bản Vĩ lại không hề để ý tới hắn ta.

"HaIl"

Ảnh Tử cười lạnh rồi móc ra một tấm vải trắng từ trong ngực, hắn ta cúi người, nhẹ nhàng lau chùi thân kiếm.

"Thật ra thì vừa rồi ngươi cũng được coi là thức thời, khi đại nhân ở đây cũng không lắm mồm làm trễ nãi thời gian của ngài."

Ảnh Tử tự mình nói.

"Nhưng mà..."

Ngay sau đó hắn ta lại chuyển đề tài.

"Mặc dù đại nhân nhà ta không coi ngươi ra gì, ngươi cũng không hề lắm mồm nhưng chỉ riêng cái tư thái này của ngươi cũng đã khiến đại nhân nhà ta không vui rồi'"

"Vì vậy cho dù đại nhân không hạ lệnh rõ ràng nhưng với tư cách là một người đã theo hắn cả mấy trăm năm, ta cảm thấy vẫn cần phải giáo huấn ngươi một chút"

Băng qua nội viện, lúc này Bạch Lĩnh Thiên và Nguyên Lãng Thiên đã tới nội sảnh.

Một dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu, Bạch Lĩnh Thiên lập tức phát hiện hai người đang ở hai căn phòng khác nhau.

Chính là Nguyên Tịnh cùng với Dịch Phong đang ngủ say.

Hiển nhiên là hiện tại hai người vẫn chưa biết việc bọn hắn đến đây.

"Đại nhân"

Nguyên Lãng Thiên cúi đầu chờ phân phó.

"Ùmt"

Bạch Lĩnh Thiên gật đầu, hắn ta nhìn gian phòng của Nguyên Tịnh rồi nhàn nhạt nói: "Ngươi mang người kia sang đây, ta đi nói chuyện hôn ước với Tịnh Nhi"

"Rõ!"

Trong mắt Nguyên Lãng Thiên lóe lên vẻ nham hiểm, hắn ta lập tức chạy thẳng tới phòng của Dịch Phong.

Sau khi Nguyên Lãng Thiên rời khỏi, Bạch Lĩnh Thiên im lặng đứng tại chỗ rất lâu.

Trong lòng hắn ta đang chuẩn bị lời giải thích.

Đại nhi tử Bạch Yến Xuân của hắn ta có thiên phú siêu cường, rất có thể trong tương lai, hắn sẽ dẫn dắt Bạch gia ngày một huy hoàng hơn.

Vì mục đích này mà Bạch Lĩnh Thiên có thể trả giá hết thảy.

Cho dù đường đường là gia chủ Bạch gia thì hắn ta cũng có thể bỏ xuống thân phận của mình mà tới nói chuyện hôn sự với một tiểu bối.

Trong lòng hắn ta đã có lời giải thích.

Thậm chí là vì để Nguyên Tịnh đồng ý, Bạch Lĩnh Thiên còn chuẩn bị một vài thứ để tỏ ý nhượng bộ.

Nhưng vừa mới bước đi thì đột nhiên hắn ta phát hiện mấy quyển sách trên giá sách ở cạnh sảnh.

Ba chữ Thái cực quyền của quyển thư tịch trên cùng rơi vào mắt Bạch Lĩnh Thiên và thu hút sự chú ý của hắn ta.

Hắn ta sải bước đi qua.

Ở khoảng cách gần, con ngươi nhanh chóng co rút lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào quyển "Thái cực quyền kia.

Bạch Lĩnh Thiên chợt run rẩy.

Cái mép sách này giống hệt một quyển sách mà hắn ta từng may mắn được nhìn thấy.

"Không phải, không phải là thật chứ?"

Trong đầu Bạch Lĩnh Thiên hiện lên cảnh tượng đã từng khiến bản thân rung động, vào giờ khắc này, hô hấp của hắn ta cũng trở nên dồn dập.

Bàn tay run rẩy đặt lên mép sách của quyển "Thái cực quyền rồi căng thẳng mở ra.

Chỉ vừa mới lật một góc và lén nhìn một cảnh nhỏ bên trong thì trong đầu Bạch Lĩnh Thiên đã giống như đang nổ ầm ầm, đồng thời hắn ta cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, không khỏi lùi lại mấy bước.

"Là vị tiên sinh kia?"

"Hoặc là một vị cao thủ cũng nhận được phúc trạch như vậy?"

Trong lúc hắn ta không nhịn được mà lẩm bẩm thì có một người đã đi đến bên cạnh.

"Bái kiến Bạch bá phụ, không biết Bạch bá phụ đến chơi nên có chút thất lễ, mong bá phụ thứ lỗi:

Người tới chính là Nguyên Tịnh vừa mới đi ra từ trong phòng.

Chẳng qua là giờ khắc này sắc mặt nàng có vẻ hơi tái nhợt.

Bởi vì việc Bạch Lĩnh Thiên đến chơi không chỉ khiến nàng thụ sủng nhược kinh mà càng nhiều hơn chính là thật sự kinh sợ.

Thậm chí trong lòng Nguyên Tịnh cũng gần như đoán được lý do hắn ta đi tới nơi này.

Hoặc là liên quan tới hôn ước của nàng và Bạch Yến Xuân.

Hoặc là bởi vì Dịch Phong đả thương Bạch Khởi Cừ.

Hai chuyện này cũng không khác nhau là bao.