Nguyên gia.
"Cái gì?"
"Nguyên Tịnh dẫn người đả thương Bạch Khởi Cừ?"
Gia chủ Nguyên gia là Nguyên Lãng Thiên, đồng thời cũng là phụ thân của Nguyên Tịnh, sau khi nghe thuộc hạ truyền tin tức đến, hắn ta vỗ bàn đột nhiên đứng dậy.
"Đúng vậy gia chủ, đây là tin tức mới nhất ta vừa mới nhận được."
Một vị trưởng lão đứng bên cạnh hắn ta thấp giọng nói.
"Thực sự là cả gan làm loạn."
Sắc mặt Nguyên Lãng Thiên tái xanh, hắn ta trầm giọng quát mắng: "Lập tức sai người gọi Nguyên Tịnh trở về cho ta, để ta hỏi nó xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
"Gia chủ, ta đã sớm phái người thông báo, nhưng nàng lại từ chối, nói là chỗ nàng đang có khách tạm thời không tiện trở về." Người trưởng lão kia nói.
"Có khách?"
"Là khách nào quan trọng hơn so với việc ta gọi nó về nhà?"
Nguyên Lãng Thiên trầm giọng hỏi.
"Ta đã hỏi thăm một chút, có vẻ như lần trước khi nàng vận chuyển vật liệu, trên đường đụng phải một cao thủ, người này có thể tiêu diệt Hắc Vu Hoang Ngư trong Hắc Hà một cách dễ dàng" Trưởng lão giải thích: "Hình như lần này cũng là do người này mà Bạch công tử bị đả thương."
"Hừ, hồ đồ."
"Tuy nói có thể tiêu diệt Hắc Vu Hoang Ngư thì thực lực quả thật không tệ, nhưng vì hắn mà đắc tội với Bạch gia thì đáng giá sao?"
"Tự cho rằng quen biết một người như vậy là có thể náo loạn chống đỡi với Bạch gia hay sao?"
Nguyên Lãng Thiên nổi trận lôi đình.
Suy nghĩ một chút, hắn ta cảm thấy mình vẫn nên đi Bạch gia thăm hỏi một chút để biểu đạt thành ý, đồng thời thương lượng xem nên giải quyết chuyện này thế nào.
Phải biết rằng, đả thương nhị công tử Bạch gia không phải là chuyện đùa.
Dù sao Nguyên gia hắn có thể bình an sống sót ở Lăng Hư Giới tất cả đều nhờ chuyện chịu thua Bạch gia.
"Chuẩn bị đồ đi đến Bạch gia với ta một chuyến."
Nguyên Lãng Thiên đứng dậy nói.
Nhưng khi lời hắn vừa dứt, một giọng nói khác vang lên từ ngoài cửa: "Không cần, ta tự mình đến"
Nghe vậy, thân thể Nguyên Lãng Thiên run lên, hắn ta vội vàng đi ra ngoài cửa nghênh tiếp.
Có hai người đứng ở ngoài cửa.
Một người uy vũ mang theo khí tức của kẻ bề trên.
Người kia thì toàn thân áo đen, cả người tản ra luồng khí băng lãnh khiến người ta cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm.
Người cầm đầu chính là gia chủ Bạch gia Bạch Lĩnh Thiên.
Hắc y nhân bên cạnh là cận vệ của Bạch Lĩnh Thiên, thực lực mạnh mẽ, đi theo kè kè bên cạnh Bạch Lĩnh Thiên như hình với bóng, thường được gọi là Ảnh Tử.
"Bái kiến Bạch gia chủ, bái kiến Ảnh Tử đại nhân"
Nguyên Lãng Thiên vội vàng cung kính chào hỏi.
"Đi thôi, đi cùng ta đến chỗ của Nguyên Tịnh một chuyến!" Bạch Lĩnh Thiên khoát tay áo nói: "Thuận tiện gặp người ngươi vừa mới nói một chút."
"Loại... loại này người cũng không nổi danh, tuy rằng có chút thực lực nhưng sao ngài phải đích thân ra tay chứ?"
Nguyên Lãng Thiên vội vàng nói: "Nếu không hay là ngài và Ảnh Tử đại nhân ở chỗ này đợi ta một chút, ta đi một chuyến mang người này về cho ngài?"
"Nếu như chỉ vì người này, quả thực không đến mức ta phải đích thân ra mặt. Chuyến này chủ yếu là để gặp Nguyên Tịnh tiện thể bàn chuyện hôn sự với Yến Xuân cùng nàng!" Bạch Lĩnh Thiên nhàn nhạt nói.
"Bạch gia chủ có lòng."
Nguyên Lãng Thiên cảm kích gật đầu.
Nguyên Tịnh mang trong người một loại thể chất, nói đến loại thể chất này kỳ thực cũng rất vô dụng, không giúp ích được gì cho việc tu luyện của nàng.
Nhưng mà công pháp tu luyện của Bạch Yến Xuân trưởng tử của Bạch Lĩnh Thiên lại cần loại thể chất này.
Nếu như cùng nhau song tu thì sẽ thu được kết quả gấp bội.
Mà Bạch Yến Xuân lại là người có triển vọng nhất của Bạch gia trong tương lai, cho nên Bạch Lĩnh Thiên đặc biệt quan tâm tới hôn sự giữa hắn và Nguyên Tịnh.
Nói cách khác, làm sao Nguyên Tịnh có thể leo lên cành cao Bạch gia này.
Thậm chí còn có thể nhìn ra, đối với việc Bạch Khởi Cừ bị thương Bạch Lĩnh Thiên không hề để ở trong lòng, ngay cả Dịch Phong người đả thương Bạch Khởi Cừ hắn ta cũng không để vào mắt.
Nhắc đến chẳng qua cũng chỉ là muốn đi tìm Nguyên Tịnh, tiện đường giải quyết luôn mà thôi.
Ba người Bạch Lĩnh Thiên, Nguyên Lãng Thiên và Ảnh Tử cùng nhau đi tới nơi ở của Nguyên Tịnh.
Cửa viện phủ đệ của Nguyên Tịnh bị đẩy ra.
Sau đó Nguyên Lãng Thiên, Bạch Lĩnh Thiên, Ảnh Tử, ba vị khách không mời mà đến xông thẳng vào.
Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.
Biết rằng người tới không có ý tốt, ba bóng hình từ trên trời hạ xuống ngay tức khắc.
Một con gấu.
Một con chó.
Và một tên mặc áo choàng đen.
Còn con rết nhỏ đang nằm trên đầu Chó kia thì hoàn toàn bị ba người ngó lơ.
Sau khi ba tên này đáp xuống, nam tử mặc áo choàng đen cầm đầu lập tức liếc nhìn ba người kia rồi ngồi thẳng xuống ghế chủ tọa ở đại sảnh, nhấc chân bắt chéo.
Chó và Gấu một trái một phải đứng ở sau lưng tên áo đen.
Thấy ba người này ra vẻ như vậy, Bạch Lĩnh Thiên dẫn đầu híp mắt lại.