Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 669: Một ổ rác rưởi




"Ách...

Khóe môi Nguyên Tịnh không nhịn được giật giật, nàng vô thức hỏi: "Dịch đại ca, mặc dù ta biết huynh rất mạnh, nhưng mà lời này có phải là quá mức kiêu ngạo rồi không?"

Thế nhưng khi nàng vừa mới nói xong.

Chỉ thấy Dịch Phong đạp bay Bạch Khởi Cừ ra ngoài chỉ với một cước, hắn ta rớt vào trong hồ nước kèm theo tiếng kêu la thảm thiết.

"Cút con mẹ ngươi đi!"

Dịch Phong hùng hổ vỗ tay một cái, cũng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Khởi Cừ đang bay ra ngoài.

Một màn này lập tức khiến mọi người xung quanh kinh hô.

Còn Nguyên Tịnh thì há hốc mồm.

Chỉ với một cước, Bạch Khởi Cừ đã bị đánh bại không thể chống đỡ nổi?

Nàng có chút miệng đắng lưỡi khô.

Trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy chấn động.

Mặc dù nàng biết có thể Dịch Phong mạnh hơn so với Bạch Khởi Cừ, nhưng tuyệt đối không ngờ lại mạnh hơn nhiều như vậy.

Sau đó nàng mới hiểu vừa rồi không phải Dịch Phong kiêu ngạo mà là thật sự có vốn liếng để có thể nói ra lời đó, trong mắt hắn Bạch Khởi Cừ thật sự là siêu rác rưởi!

Đồng thời trong lòng nàng cũng có chút khó chịu.

Nàng phát hiện sự chênh lệch giữa nàng và Dịch Phong còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Nhất là lời dạy bảo mà Dịch Phong vừa nói càng làm cho nàng cảm thấy tự ti mặc cảm, trong lòng nảy sinh cảm giác tự tỉ.

Tuy nhiên trong mắt nàng vẫn tràn ngập lo lắng, dù sao phía sau Bạch Khởi Cừ cũng là toàn bộ Bạch gia.

Đây chính là phiền phức vô cùng.

Đáng sợ hơn là phía sau Bạch gia còn có thế lực nâng đỡ rất kinh khủng.

"Dịch đại ca, sợ rằng huynh đã rước lấy phiền phức, phía sau lưng Bạch gia hắn còn có rất nhiều cao thủ. Huynh đả thương Bạch Khởi Cừ, chắc chắn Bạch gia sẽ không buông tha." Nguyên Tịnh lo lắng nói.

"Vậy thì cứ tới thôi"

Dịch Phong nhún vai lãnh đạm nói: "Đường đường là công tử mà cũng chỉ là đồ bỏ đi, Bạch gia phía sau hắn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, ắt hẳn cũng chỉ là một ổ rác rưởi."

Nguyên Tịnh líu lưỡi, á khẩu không trả lời được.

Tuy rằng trong lòng nàng lo lắng, nhưng nghe Dịch Phong nói chuyện tự tin và không thèm để ý Bạch gia chút nào lại hấp dẫn nàng càng sâu đậm.

Nhưng sau khi trải qua chuyện của Bạch Khởi Cừ, hai người cũng không còn tâm tư tiếp tục đi dạo.

Bọn họ trở về phủ đệ, cả đường Dịch Phong không nói chuyện, vẻ mặt ngưng trọng, vừa trở về đã lập tức đi vào phòng.

"Haiz!" Nhìn thấy bộ dạng Dịch Phong như vậy, Nguyên Tịnh thầm than.

"Dịch đại ca nhìn như không để Bạch gia vào mắt, nhưng thực tế trong lòng vẫn rất ngưng trọng."

Trong phòng, Dịch Phong hùng hổ chửi mát.

"Con mẹ nó, tới lúc nào thì ta mới có thể thu được tên đệ tử cuối cùng này đây!"

Hắn thế mà đã tìm hơn mấy tháng ròng rã nhưng vẫn không tìm được như cũ.

Điều khiến hắn cảm thấy tức giận hơn là hình như hôm nay hắn làm rơi tiền.

Có bốn đồng kim tệ mà tìm mãi không thấy.

Buồn quát!

Đầu tiên Dịch Phong tìm kiếm trong phòng một lần, sau đó lại lật tung không gian trong giới chỉ của hắn.

Cuối cùng kim tệ vẫn không tìm được, nhưng hắn lại tìm ra được một đống rác rưởi.

Đây đều là những bức tranh và tiểu thuyết mà trước đây hắn ném vào bên trong, như là "Thái cực quyền hay "Hồng lâu mộng"

gì đó...

Trước đây Dịch Phong còn nghĩ đến việc bán đống rác rưới này để kiếm chút tiền, nhưng bây giờ hắn đã sớm không làm loại kinh doanh này từ lâu.

Hắn mở cửa phòng ném những quyển sách này ra, nhẹ giọng mở miệng: "Nguyên cô nương, ta nghỉ ngơi một chút, phiền ngươi giúp ta vứt những thứ rác rưởi này đi"

"Vâng, Dịch đại ca"

Nguyên Tịnh thu dọn những thứ kia, không dám quấy rầy Dịch Phong nữa, nàng đi ra ngoài sân.

Ngoài đình viện, Lâu Bản Vĩ mặc hắc bào và mấy người Cẩu Tử đang ghé vào ngưỡng cửa.

Lúc này, trên bầu trời xa xăm có một đám nữ tử váy trắng cưỡi kiếm bay qua, tư thái xinh đẹp tựa như tiên tử hạ phàm.

Đoàn xiếc thú cảm thấy buồn chán bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra quang mang.

Nguyên Tịnh cũng đã nhìn thấy cảnh này.

Nàng ngẩng đầu nhìn bóng người bay qua bầu trời, không nhịn được thở dài, trong lòng không khỏi sinh ra sự thương hại đối với Lâu Bản Vĩ.

Còn nhớ thời điểm thực lực của nàng còn thấp, nhìn thấy cao thủ có thể phi hành, sao lại không nhìn với ánh mắt hâm mộ như vậy được đây?

Cho nên bây giờ nàng rất hiểu tâm trạng của Lâu Bản Vĩ.

Nàng đi tới nhẹ giọng an ủi: "Lâu công tử không cần lo lắng, ta tin tưởng một ngày nào đó ước muốn của ngươi sẽ có thể trở thành sự thật."

"Phải không, ước mơ có thể trở thành sự thật sao?" âm thanh của Lâu Bản Vĩ kích động hỏi.

"Đương nhiên là có thể."

Nguyên Tịnh giơ nắm đấm khích lệ Lâu Bản Vĩ.

Nhưng mà việc nàng có thể làm cũng không hơn, có thể nhìn ra Lâu Bản Vĩ vóc dáng nhỏ bé như vậy, hình như hắn không thể tu luyện.

Nàng tiếp tục đi ra ngoài viện, nhưng đi được nửa đường nàng lại cảm thấy vứt những cuốn sách này đi thì thật đáng tiếc.

Dù sao đây cũng là sách của Dịch Phong.

Hắn vứt bỏ, nàng giữ lại làm kỉ niệm cũng không tệ.

Vì vậy Nguyên Tịnh tự mình đem những quyển sách này cất vào, đặt trên giá sách trong phòng.