Qua khoảng mấy ngày, Nguyên Tịnh mang theo Dịch Phong đi dạo toàn bộ Nguyên thành.
Hầu như ăn uống của Dịch Phong đều được nàng sắp xếp ổn thỏa.
Quan trọng nhất là qua nhiều ngày như vậy Dịch Phong cũng không tốn một phân tiền nào.
Điều này làm cho Dịch Phong không khỏi cảm khái muội tử này đúng là không tệ.
Hôm nay là điểm đến cuối cùng của Nguyên thành, bọn hắn đi đến hồ Ôn Khê nơi nổi danh nhất Nguyên thành.
Nơi này cảnh sắc tươi đẹp, mỗi buổi tối đều sẽ thả đèn hoa, có vô số tài tử tụ hội, đồng thời cũng là thánh địa trong lòng của rất nhiều cặp đôi.
"Chuyện đó tiền bối, ta có thể đổi lại xưng hô được không?"
Nguyên Tịnh đi bên cạnh Dịch Phong, nàng hoạt bát và tràn đầy sức sống, đột nhiên lấy hết dũng khí mở miệng hỏi.
"Ngươi muốn xưng hô như thế nào?"
Dịch Phong nghiêng đầu hỏi.
"Tỷ như, tỷ như... Dịch đại ca?"
Nguyên Tịnh nhìn về phía Dịch Phong với ánh mắt mong đợi.
"Đương nhiên có thể"
Dịch Phong cười nói, đối với xưng hô gì đó bản thân hắn cũng không để ý.
"Thật là tốt quá."
Thấy Dịch Phong đáp ứng, Nguyên Tịnh hưng phấn như đứa bé mở rộng hai tay chạy nhốn nháo.
Một hồi lại đeo mặt nạ quỷ hù dọa Dịch Phong.
Một hồi lại chọc Dịch Phong một chút.
Một hồi lại hái hoa bên đường khả ái tinh nghịch gắn lên trên đầu, lè lưỡi hỏi Dịch Phong có đẹp hay không.
Nhưng tâm Dịch Phong cũng không ở chỗ này, ánh mắt trước sau đều quan sát bốn phía.
Trong lòng hắn đang tập trung nghĩ về người đồ đệ bảo bối cuối cùng của hắn.
Thế nhưng khi liếc mắt nhìn sang thì vẫn như trước, hoả hoạn do hạn hán, ngập úng do lũ lụt, hoặc là siêu rác rưởi, hoặc là lười kiểm tra.
Thấy suy nghĩ của Dịch Phong không đặt ở trên người nàng, trong con ngươi xinh đẹp của Nguyên Tịnh không khỏi toát lên vẻ ảm đạm.
Chẳng qua rất nhanh nàng đã che giấu đi, kéo lấy tay của Dịch Phong chạy về phía con thuyền xa xa để ngắm cảnh.
"Nguyên Tịnh!"
Đúng lúc này một âm thanh lạnh lẽo truyền tới.
Người nói là một thanh niên mặc áo bào trắng, sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Nguyên Tịnh.
Chân mày Nguyên Tịnh nhất thời nhíu lại: "Bạch Khởi Cừ, ngươi ở đây làm gì?"
"Ha, lời này chắc là ta nên hỏi ngươi mới phải chứ?" Thanh niên áo bào trắng Bạch Khởi Cừ lạnh giọng nói, sau đó hướng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Dịch Phong nặng nề nói: "Ta hỏi ngươi, hắn là ai?"
"Hắn là ai không liên quan đến ngươi'"
Sắc mặt Nguyên Tịnh lạnh lẽo, nói xong thì lôi kéo Dịch Phong hướng về phía bên cạnh định rời đi.
"Không được đi."
Bạch Khởi Cừ bước qua ngăn trước mặt hai người bọn họ, hắn nặng nề nói rằng: "Nguyên Tịnh, tốt nhất ngươi nên biết, ngươi và ca ca của ta có hôn ước, hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng thì không chỉ ảnh hưởng có mình ngươi mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ Nguyên gia!"
"Ngươi câm miệng."
Nguyên Tịnh quát một tiếng, ánh mắt vội vã nhìn về phía Dịch Phong, nàng hốt hoảng giải thích: "Dịch đại ca đừng nghe hắn nói lung tung, ta cùng Bạch Yến Xuân không có hôn ước gì cả.
Bọn hắn đều là vì lợi ích gia tộc nên cương quyết ép buộc, từ trước tới giờ ta chưa từng đồng ý."
Nghe vậy, trên mặt Bạch Khởi Cừ tức khắc phủ đầy sương lạnh.
"Được, được lắm Nguyên Tịnh, ngươi thật sự có thể làm trò ngay trước mặt tên nam nhân này, nhanh chóng muốn cắt đứt quan hệ với đại ca ta như vậy, hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi nơi này."
Cả người Bạch Khởi Cừ tản ra khí thế lạnh lẽo, chặn ngang trước mặt hai người không nhượng bộ chút nào.
Bầu không khí lập tức giương cung bạt kiếm.
Dịch Phong đứng một bên không nói gì cũng coi như là hiểu rõ, vì vậy lên tiếng giải thích: "Vị bằng hữu này, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm, ta và Nguyên tiểu thư không có quan hệ gì'"
Nguyên Tịnh cắn chặt đôi môi đỏ mọng không nói gì.
Nhưng Bạch Khởi Cừ lại cười lạnh một tiếng.
"Ngươi là ai, ngươi nói không có gì thì sẽ không có gì sao? Cho rằng mắt ta bị mù à?" Bạch Khởi Cừ lạnh lùng nói.
Nghe vậy, chân mày Dịch Phong nhất thời nhíu lại.
Đây là đang ép buộc người khác.
Thật đúng là không nói đạo lý.
"Tránh ra" Dịch Phong cũng không cho sắc mặt tốt nữa, hắn phát ra âm thanh lạnh lùng.
"Không cho ngươi đi thì thế nào?"
Bạch Khởi Cừ nâng ánh mắt cao ngạo tỏ vẻ khinh thường nói.
Có thể thấy trên mặt Dịch Phong nổi lên lửa giận, hắn muốn động thủ.
Thấy vậy, Nguyên Tịnh vội vàng khuyên nhủ: "Dịch đại ca, bỏ đi.
Mặc dù huynh rất mạnh nhưng Bạch Khởi Cừ cũng rất mạnh, hơn nữa hắn còn có rất nhiều con bài chưa lật."
"Rất mạnh?"
"Ngươi nói hắn rất mạnh?"
Dịch Phong nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Tịnh.
Thiếu chút nữa là bật cười.
Câu hỏi này khiến Nguyên Tịnh có chút không tự tin, nàng đờ đẫn cất lời: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Mắt của ngươi vẫn nên mở rộng một chút, hắn chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi, cầm một thanh kiếm nát trong tay thì có thể gọi là mạnh rồi sao?" Trong lòng Dịch Phong không còn gì để nói, hắn không nhịn được dạy bảo vài câu, thầm than ánh mắt của muội tử này thật sự quá thấp.