Nguyên Tịnh che miệng cười.
Kẻ ngốc mới vì bộ dạng này của Dịch Phong mà coi hắn là người bình thường, nàng đã thấy rõ ràng cảnh tượng vừa rồi.
Còn chuyện bề ngoài Dịch Phong như vậy, nàng chỉ cảm thấy vị tiền bối trước mắt tương đối gần gũi mà thôi.
"Tiền bối không cần khiêm tốn, vừa rồi tiền bối đánh chết năm con cá đã làm nhiều điều ác ở dòng sông này, vốn không ai có thể thu phục chúng nó, mà tiền bối lại giải quyết hết sức dễ dàng, thực lực tiền bối mạnh như thế, tiểu nữ gọi ngài một tiếng tiền bối là chuyện nên làm" Nguyên Tịnh nhẹ nhàng nói.
"Ách..."
"Thì ra là như thế"
Dịch Phong bừng tỉnh, đồng thời cũng có chút xấu hổ.
Còn tưởng rằng cô nương này vì chuyện gì mà lại gọi hắn là tiền bối, thì ra là bởi vì năm con cá chết này.
"Cô nương ngươi quá khách khí rồi, chỉ có mấy con cá xấu xí mà thôi, nhiều lắm chỉ là đầu hơi to một chút, cần gì phải như thế?"
Dịch Phong không nhịn được nói.
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Tịnh giật giật.
Cao thủ đúng là cao thủ!
Năm con Hắc Vu Hoang Ngư làm cho người ta sợ mất mật mà qua lời vị này cũng chỉ là đầu hơi to một chút.
Nghe xem.
Đây là lời người thường nói sao?
"Đối với tiền bối, giết năm con cá này là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng đối với chúng ta mà nói thì lại là tai họa khủng khiếp..."
Nguyên Tịnh cảm khái mở miệng.
Điều này cũng đúng.
Ai bảo ngươi là siêu cấp rác rưởi cơ chứ?
Dịch Phong nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên là hắn không nói ra.
Nếu cô nương này cứ nhất quyết muốn gọi hắn là tiền bối, hắn cũng đành phải mặc kệ nàng muốn làm thế nào thì làm.
Sau khi trò chuyện đơn giản mấy câu, Dịch Phong dẫn theo gánh xiếc của hắn gia nhập đội ngũ của Nguyên Tịnh.
Đoàn xe chậm rãi chạy về phía Nguyên gia.
Có một cao thủ như Dịch Phong, đoàn xe cũng thả lỏng hơn nhiều, còn có không ít người nịnh nọt chạy đến chào hỏi Dịch Phong.
Điều này không khỏi làm cho Dịch Phong cảm khái, nơi hắn chưa bao giờ đặt chân tới này giống như thành Bình Giang vô cùng thân thiện.
"Phải rồi, tại sao tiền bối lại tới nơi đây?"
Trên đường đi, Nguyên Tịnh nhỏ giọng hỏi.
"Nói đến cũng buồn cười, chúng ta bị hơn mười con hổ đuổi đến `vựu tận đây." Dịch Phong có chút bất đắc dĩ cười nói.
Đôi mắt đẹp như viên minh châu của Nguyên Tịnh mở to.
"Hơn mười con hổ?"
"Đúng, chính là hổ, một đám hổ thật lớn." Dịch Phong khoa tay múa chân miêu tả.
Nhìn thấy Dịch Phong nghiêm trang tả lại, Nguyên Tịnh che miệng cười.
Ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong cũng có chút ẩn ý.
Không thể ngờ rằng vị tiền bối này không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có tính cách hài hước, bình dị gần gũi như thế.
"Đúng rồi, không biết mấy vị bên cạnh tiền bối là ai?" Nguyên Tịnh nhìn đám người áo bào đen bên ngoài xe ngựa rồi hạ giọng hỏi: "Bọn hắn cũng có thực lực đáng sợ như tiền bối sao?"
"Thực lực đáng sợ?"
Dịch Phong nở nụ cười.
"Ngươi đừng để ý đến bọn hắn, chỉ là mấy tên phế vật ăn no chờ chết!"
Dịch Phong nói vậy.
Nguyên Tịnh gật đầu.
Nàng lại quan sát người mặc áo bào đen thêm vài cái, trong lòng hiểu rõ.
Tên áo bào đen kia thoạt nhìn thì không thấy có thực lực gì, con chó kia cũng chỉ là một con chó giữ nhà bình thường, còn con rết thì có vẻ cũng rất tầm thường, duy chỉ có con gấu đen chắc cũng có chút thực lực, mà bề ngoài cũng là một con vật vô hại mà thôi.
Có lẽ mấy người này không có thực lực gì thật.
Nói đi cũng phải nói lại, loại cao thủ như Dịch Phong, có thể nhìn thấy một người đã là may mắn cực lớn, làm sao có thể đụng phải một đám được chứ. Cao thủ là bắp cải hay sao.
"Đúng rồi tiền bối, có thể tiết lộ thực lực chân thật của ngài hay không?"
Nguyên Tịnh chớp chớp đôi mắt đẹp, cẩn thận hỏi.
"Ta sao?"
Dịch Phong cười nói: "Thật ra ta thật sự không lợi hại như ngươi nghĩ đâu, chẳng qua là phàm nhân luyện võ vài năm, hơn nữa có mơ ước một ngày nào đó có thể trở thành người có thực lực khủng khiếp như cao thủ Võ Linh"
Nguyên Tịnh che đôi môi đồ mọng không nhịn được bật cười, đôi môi xinh đẹp cong lên tựa như cành hoa, cực kỳ đẹp mắt.
Lại làm cho Dịch Phong ngây ngẩn cả người.
"Ngươi cười cái gì?"
Dịch Phong đen mặt hỏi.
"Không, không..."
Nguyên Tịnh vội vàng giải thích.
Thế nhưng nàng cũng thầm hiểu, có lẽ vị tiền bối này không muốn nói cho nàng biết thực lực thật sự của mình.
Tuy nhiên cách đáp trả này của hắn khiến người ta không thể không khen ngợi, vừa phản bác câu hồi của nàng, lại làm cho người ta không đến mức cảm thấy xấu hổ.
Không thể không nói, loại người này rất dễ khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Nguyên gia nằm trong Nguyên thành, trực thuộc đế quốc Ngô Thiên.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Nguyên Tịnh sắp xếp cho đám người Dịch Phong ở tạm trong một tòa nhà vô cùng xa hoa.
Dịch Phong đồng ý với Nguyên Tịnh sẽ ở chỗ này, đơn giản bởi vì hắn muốn tiết kiệm tiền.
Dù sao cũng có chỗ ăn chỗ ngủ miễn phí, ai lại không muốn đúng chứ?
Nguyên thành rộng lớn, luôn có thể tìm được một đệ tử có tư chất bình thường.