Cuối cùng.
Dưới sự chứng kiến của hai vị tướng quân Phong Vân, người mặc áo bào trắng kia dừng lại, ánh mắt sắc bén quan sát bốn phía.
Thấy vậy, hai vị tướng quân Phong Vân lập tức vui vẻ.
Quả nhiên, quốc vương đại nhân và Diệt Thế đại nhân chí cao vô thượng đã bày mưu tính kế thì không sai bao giờ.
Nhìn hành động thì chắc hẳn người mặc áo bào trắng đã phát hiện được dao động của trận pháp.
Bước tiếp theo phải làm chính là phá giải trận pháp!
Hai người tiếp tục chờ đợi.
Người mặc áo bào trắng vẫn cẩn thận quan sát bốn phía như trước.
"Có lẽ trước đây đã có một trận pháp rất mạnh được đặt ở nơi này, trong trận pháp có thể là bí cảnh, cũng có thể là động phủ của tiên nhân?"
Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
Tiếp theo, hắn lại nghĩ ra cái gì đó rồi thở dài nói: "Nhưng hình như trận pháp này đã bị người phá rồi."
"Nếu đã bị phá thì dù có bí cảnh hoặc là động phủ của tiên nhân đi chăng nữa, những thứ còn sót lại cũng chỉ là cơm thừa canh cặn mà thôi."
"Quả nhiên."
"Thế gian vạn sự đều có tốt xấu, phong cảnh tốt đẹp đã mất đi chỉ còn lại hoang vu và tiêu điều"
Dường như hắn rất thất vọng đối với vùng đất hoang vu mà mình vừa đi qua, cảm thấy nơi này không còn gì để lưu luyến nữa, áo bào trắng khẽ lay động, sau đó bay vụt lên bầu trời, hóa thành một đạo lưu quang rồi biến mất.
"cm Hai vị tướng quân Phong Vân đang hân hoan chờ đợi thấy thế thì lập tức sững người.
Trong cổ họng phát ra một âm thanh khô khốc như tiếng vịt kêu.
Bay...
Bay mất rồi?
Chuyện gì vậy?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Không phải là nên bắt đầu giải trừ phong ấn sao, tại sao lại bay đi mất?
Chuyện này không đúng chút nào.
Hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.
Tại sao hắn lại bay đi?
Vì sao không giải trừ phong ấn?
Hai vị tướng Phong Vân chỉ biết đứng đó mà run rẩy, mắt to trừng mắt nhỏ, tay chân luống cuống, không biết tiếp theo nên làm thế nào mới tốt!
Bọn hắn không thể hiểu nổi tại sao người này lại vô duyên vô cớ bay đi.
"m!
Đúng lúc này, vùng đất hoang vu truyền đến một tiếng nổ vang rên.
Trời đất biến sắc.
Thiên địa rung chuyển, bụi mù cuộn đến thiên không.
Mặt đất nứt ra một cái khe, một cự thú dung nham cao đến trăm trượng bò ra từ trong lòng đất.
"Đây là?"
"Hoàng Thiên?"
Hai vị tướng quân Phong Vân lại trợn tròn mắt một lần nữa, đúng là họa vô đơn chí, bọn hắn có cảm giác đầu óc mình không còn hoạt động nữa rồi.
Đầu tiên là nhân vật mục tiêu không hành động theo kế hoạch mà bay đi.
Vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện thì Hoàng Thiên cự thú sẽ không bị thả ra.
Nhưng bây giờ là sao, Hoàng Thiên Cự Thú tự mình bò ra?
Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?
Loạn rồi, loạn thật rồi!
Hai vị tướng quân Phong Vân chảy mồ hôi ròng ròng, bọn hắn đã hoàn toàn choáng váng.
Lúc này.
Bầu trời lại có hai đạo lưu quang xẹt ngang.
Đột nhiên có hai người lăng không mà đứng, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Thiên cự thú vừa mới bò ra.
"Hai người này là ai?"
"Từ đâu đến đây?"
Thấy hai người đột nhiên xuất hiện, hai vị tướng quân Phong Vân sững sờ không hiểu gì cả.
Thật sự là loạn hết cả rồi.
"Hai người này dám dùng tư thái đó để đấu với Hoàng Thiên cự thú, không muốn sống nữa sao?"
"Đúng vậy!"
Hai vị tướng Phong Vân gắt gao nhìn chằm chằm, không nhịn được cất tiếng nỉ non.
Tuy nhiên, trong lúc bọn hắn cho rằng Hoàng Thiên cự thú sẽ nổi giận, sẽ vung một chưởng tát chết hai người này thì lại xảy ra một chuyện vô cùng chấn động.
Bọn hắn nhìn thấy Hoàng Thiên cự thú mà cả người đang tản ra dao động cường đại lại quỳ xuống trước mặt hai người kia.
"Cái gì?"
Hai vị tướng Phong Vân lập tức trợn tròn con mắt, thiếu chút nữa đã lọt cả tròng mắt.
Nhưng lời nói tiếp theo của Hoàng Thiên mới là thứ khiến bọn hắn trợn mắt líu lưỡi.
"Hoàng Thiên"
"Bái kiến chủ nhân"
Chỉ thấy Hoàng Thiên quỳ trên mặt đất, giọng nói hèn mọn vang lên.
"Chỉ bái kiến ta sao?"
"Ngươi đặt sư tỷ của ta ở đâu?
Cổ Gia Tân khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Về sau phải nhớ kỹ, không chỉ có ta là chủ nhân của ngươi, tất cả sư huynh đệ của ta đều là chủ nhân của ngươi"
"Vâng!
"Hoàng Thiên bái kiến hai vị chủ nhân."
Hoàng Thiên quỳ trên mặt đất, một lần nữa bái kiến chủ nhân, không có bất kỳ sự oán hận nào.
Thấy thế, lúc này Cổ Gia Tần mới hài lòng gật đầu. Hắn vung tay lên, Hoàng Thiên cự thú khổng lồ thu nhỏ chỉ còn khoảng nửa trượng.
Sau đó đi theo bên cạnh hai người vừa rồi, cả ba hóa thành ba đạo lưu quang rồi biến mất.
Thời gian trôi qua một lúc lâu.
Toàn bộ vùng đất hoang vu đã sớm khôi phục lại sự yên tĩnh trước đó.
Một trận gió thổi qua, hai vị tướng quân Phong Vân mới run rẩy lấy lại tinh thần.
Hai người liếc nhau một cái, mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt cả hai tràn ngập sự hoang mang.
Từ khi nào.
Hung thú tuyệt thế như Hoàng Thiên lại trở nên thấp kém như vậy?
Còn quỳ trên mặt đất gọi người khác là chủ nhân?
Hai người không biết phải làm thế nào mới tốt, càng không biết phải báo cáo làm sao.