Nàng vốn tưởng rằng hai bên sẽ trải qua một trận chiến lớn, thậm chí là nhiều trận giao tranh khác nhau, sau đó Cổ Gia Tần dựa vào át chủ bài của Thiên Địa Môn thì mới có thể chiến thắng Hoàng Thiên một cách vô cùng nguy hiểm.
Nhưng không ngờ mọi thứ lại dễ dàng như vậy.
Thậm chí hắn còn không chút kiêng kỵ nói với Hoàng Thiên nếu sau này sư tôn muốn ăn thịt nó thì Hoàng Thiên phải dâng đến tận bàn.
Dường như hắn không sợ Hoàng Thiên sẽ nổi giận chút nào, càng không sợ Hoàng Thiên không đồng ý.
Cách bày mưu lập kế và sự tự tin cường đại rằng có thể nắm Hoàng Thiên trong lòng bàn tay thật sự khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên, có thể trở thành đệ tử của sư tôn, không ai là đèn đã cạn dầu.
Đều là những kẻ siêu cấp yêu nghiệt!
Mà sau khi hai người Cổ Gia Tần rời đi, nơi phong ấn trời long đất lỗ, sau đó là một con cự thú dung nham khổng lồ đi ra từ trong khe nứt.
Đó chính là bản thể của Hoàng Thiên.
Nó cảm nhận được bầu không khí mới mẻ ở bên ngoài, vội vã điều chỉnh khí tức của bản thân.
Thậm chí trong mắt nó còn mang theo một tia bức thiết mơ hồ.
Nó biết mình đã bị phong ấn mấy kỷ nguyên, cho dù khôi phục thực lực đỉnh phong thì cả đời này cũng sẽ như vậy, cũng sẽ không có thành tựu cao hơn được nữa.
Đúng là một số mệnh tồi tệ.
Có thể dùng tính mạng của nó để đổi lấy việc kéo dài huyết mạch thì cũng coi như đáng giá!
Đảo mắt đã qua một ngày.
Vào lúc này trong hoàng thành ở đế quốc Vân Đỉnh đã tụ tập đầy người.
Dẫn đầu là Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương, trên mặt ai ai cũng tràn đầy mong đợi.
Đã lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày này.
"Khởi bẩm quốc vương, khởi bẩm Diệt Thế đại nhân, mục tiêu sắp đến nơi phong ấn"
Lúc này.
Có thuộc hạ bẩm báo.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người trong cung điện đều sáng ngời.
"Truyền lệnh, dặn hai vị tướng quân Phong Vân cẩn thận chú ý!
Vân Đỉnh quốc vương vội vàng hạ lệnh.
Vào thời khắc cuối cùng như thế này, đáng lẽ hắn ta và Diệt Thế cần phải có mặt tại hiện trường tận mắt chứng kiến mới là tốt nhất.
Chỉ là thực lực của hai người quá khủng khiếp, phía sau lại đại biểu cho chủ thượng của Thông Thiên, một khi tới gần khó tránh khỏi sẽ dính đến nhân quả.
Vì vậy, Vân Đỉnh quốc vương cố ý sai phái hai vị tướng quân Phong Vân tu vi tương đối thấp tới đó, như thế mới có thể giảm nhân quả xuống mức thấp nhất.
May mắn thay.
Tuy bọn hắn không thể đến hiện trường nhưng cũng có thể ở chỗ này tận mắt chứng kiến Khí Vận Tiên Trụ tăng lên.
Cho nên Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế liếc nhìn nhau, hai người đứng cạnh Khí Vận Tiên Trụ rồi ngồi xếp bằng xung quanh.
Cả hai háo hức chờ đợi.
Trong Sơn Lam, có hai bóng người vẫn luôn theo dõi sát sao vùng đất hoang vu xa xôi kia.
Đó chính là hai vị tướng quân Phong Vân mà Vân Đỉnh quốc vương điều đến.
"Quốc vương đặc biệt dặn dò, không thể cách nơi đó quá gần, cho nên vị trí này là vừa vặn, lại có thể thấy rõ tình hình." Phong tướng chầm chậm nói.
Dù sao mục đích của bọn hắn khi ở chỗ này cũng chỉ là để quan sát diễn biến, sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì ở trong đó.
Một khi nhúng tay vào.
Hai người dính nhân quả không nói, Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương phía sau cũng sẽ bị liên lụy.
"Ừm, vị trí này đúng là rất tốt. Tính toán thời gian, chắc là cũng sắp đến lúc rồi nhỉ?" Vân tướng nói.
"Đúng là lúc này."
Hai tướng Phong Vân nheo mắt chăm chú nhìn về phương xa.
"Tới rồi."
Cuối cùng, Vân tướng cao giọng nhắc nhở.
Nghe vậy, Phong tướng cũng vội vàng nhìn qua.
Quả nhiên, sát biên giới của vùng đất hoang vu có một thân ảnh mặc áo bào trắng chậm rãi đi tới.
Hắn vốn là Kim Tiên, có thể đạp gió mà đi, không đến mức phải đi bộ.
Nhưng theo kế hoạch, khi người này đến vùng đất hoang vu, bởi vì sỉ mê phong cảnh dưới mặt đất cho nên mới chọn cách đi bộ hết cả quãng đường.
Sau khi tới vùng đất hoang vu, người này cảm nhận được dao động từ trận pháp phong ấn cho nên mới cho rằng chỗ này có bí cảnh, kế đó hắn sẽ phá giải phong ấn của Hoàng Thiên.
Mọi thứ phát triển đến hiện tại, hết thảy đều đang diễn ra theo kế hoạch.
Giai đoạn tiếp theo, người này sẽ cảm nhận được sự dao động của trận pháp.
Hai tướng Phong Vân căng thẳng quan sát.
Người này đã đi sâu vào vùng đất hoang vu khoảng một dặm đường.
Phạm vi của toàn bộ vùng đất hoang vu chỉ vẻn vẹn hai dặm, nói cách khác, hắn đã đi tới khu vực trung tâm của vùng đất hoang vu.
Tuy nhiên.
Ngoài dự liệu của hai vị tướng quân Phong Vân, mục tiêu đã đi tới tận đây nhưng vẫn không cảm nhận được dao động của trận pháp.
"xảy ra chuyện gì rồi sao?" Phong tướng nhịn không được hỏi.
"Đừng lo lắng, không phải mới đi được một nửa thôi sao?" Vân tướng vội vã an ủi.
Phong tướng cũng vội vàng gật đầu.
Trong thời khắc khẩn trương này, hai người thấp thỏm nín thở, cùng chờ đợi kết quả sẽ diễn ra sau đó.