Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 63: Trông mấy lão già này chán đời thật đấy!




Không thể không nói, có thể trở thành tử sĩ bị phái đi tìm hiểu nơi này, ngoài việc có lá gan lớn ra thì hắn ta cũng phải có nhiều tâm kế. Cứ cho là trước đó mắc lỗi lộ ra sơ hở nhưng việc đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc phát huy của hắn ta.

Lời này của hắn ta, đúng là đã hỏi trúng chỗ ngứa.

Ở ngoài mặt lại mang theo một chút trào phúng, nếu hắn ta thật sự đánh giá sai, người này chính là cao thủ thì chắc chắn hắn sẽ lộ ra hành động gì đó, chẳng hạn như tức giận, lộ ra khí thế kinh sợ lòng người các kiểu…

Hơn nữa, hắn ta cũng để lại đường lui cho chính mình, bởi vì những lời này cũng không đến mức làm đối phương thẳng tay hạ sát chiêu.

Mà nếu vẫn không có phản ứng, mặt khác chứng minh được người này thật sự không phải cao thủ gì.

Nghe vậy, sắc mặt Dịch Phong có chút mất tự nhiên.

Nhưng người anh em này nói cũng không sai, quán này của hắn nhìn rất quạnh quẽ thê lương, hắn cũng không thể nói gì hơn.

“Quả nhiên là vậy.”

Tử sĩ thấy Dịch Phong như thế, trong lòng không khỏi lạnh lùng cười một tiếng, người này không có hành động gì, cũng không có chút đồ vật mà cao thủ nên sở hữu, trong lòng tức khắc có đáp án.

Yêu Linh Nhi và Ninh Huyền Vũ đã đánh giá sai rồi, đây là một phàm nhân không có thực lực gì.

Mà hai vị sư huynh đã chết là Vô Trần với Vô Phong kia, chỉ sợ bên trong đã có hiểu lầm gì đó.

Hắn ta to gan đứng lại nói chuyện vài câu, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài. Sau khi đi cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì, đến mức này rồi thì hắn ta càng thêm xác nhận ý nghĩ trong lòng.

Hắn ta có chút đắc ý với chuyến đi lần này của mình.

Vừa tiễn thanh niên kia đi rồi quay về viện ngồi xuống, ngoài cửa lại có tiếng nói truyền tới.

Dịch Phong cười bất đắc dĩ.

Vừa nghe giọng hắn liền biết người tới là ai, đi ra cửa thì nhìn thấy.

Quả nhiên.

Đúng là lão già Ngô Vĩnh Hồng đã gà mờ thích chơi cờ tướng, hơn nữa còn hay ảo tưởng.

Chỉ là lần này, điều khiến Dịch Phong bất ngờ là lão già họ Ngô không tới một mình mà còn đi cùng ba lão già khác khoảng tầm tuổi lão.

Đánh giá sơ lược ba lão già này, Dịch Phong vô thức bĩu môi.

Trông dáng vẻ của ba gã này chán dời thật đấy!

Một người trong đó mình gầy như cây sậy, người đen nhẻm, cũng không biết do bị suy dinh dưỡng từ nhỏ hay là sao nữa, chỉ sợ cả người cũng không nổi 30 cân. Bộ dạng gầy yếu này khiến Dịch Phong rất sợ đụng phải lão, nhỡ có bị làm sao gì thì sẽ rất là phiền phức.

Một người khác tuy có vẻ ngoài tốt hơn chút nhưng cách ăn mặc lại khiến người khác không dám khen tặng. Cả người lão treo đầy mấy thứ không biết là xương gà hay là cái gì, khoa trương nhất là trên ngón tay cái có đeo một chiếc nhẫn thật lớn hình đầu lâu. Quả thực là ví dụ cho phong cách thời trang phi chính thống ở dị giới mà.

Còn người cuối cùng, thoạt nhìn thì lại không giống người nghèo nhất.

Người đó có một bộ răng vàng, sau lưng đeo một cái bàn tính lớn, trong tay thì vân vê hai quả trứng gà cũ, trên mặt thì ra vẻ thần bí khó lường. Tuy cách ăn mặc của hắn đúng là có tạo chút cảm giác thật, nhưng khí chất của người này lại kém xa vạn dặm!

Đương nhiên, người tới là khách.

Tuy dáng vẻ mấy lão đầu này có hơi chán đời, nhưng Dịch Phong sẽ không trông mặt mà bắt hình dong.

Chẳng qua Dịch Phong cũng thấy hơi ngạc nhiên vì mấy lão đầu nói lắp này cứ thần thần bí bí. Lúc nãy khi hắn đưa thanh niên hỏi đường đi thì không thấy họ đâu, bây giờ mới quay đi quay lại thì thấy, thật là quái lạ.

“Dịch tiên sinh.”

Ngô Vĩnh Hồng chắp tay với Dịch Phong, cung kính chào hỏi. Hiển nhiên, trải qua việc lần trước, lão đã thay đổi cách xưng hô với Dịch Phong.

“Đã lâu không gặp, vào đây ngồi đi!” Dịch Phong cười vẫy tay.

“Vâng.”

Ngô Vĩnh Hồng kích động gật đầu. Lúc đầu trong lòng lão rất thấp thỏm, dù sao lão chưa chào hỏi gì mà đã mang ba người lạ tới rồi, sợ khiến cho Dịch Phong không vui. Bây giờ xem ra, lòng dạ Dịch Phong phóng khoáng hơn so với tưởng tượng của lão.

“Đi đi đi, tiên sinh mời chúng ta vào đó.”

Nghĩ đến đây, Ngô lão đầu vội thúc giục ba người kia.

Nhưng ba người cũng không đi vào mà nhìn Ngô Vĩnh Hồng với ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

Bọn họ toàn nghe Ngô Vĩnh Hồng thổi phồng Dịch Phong vô cùng lợi hại, thậm chí còn có thể làm ra một thanh Thần Bá thánh phẩm, cho nên trên đường tới đây họ cũng tin bảy tám phần, còn làm ra tư thái cung kính nữa.

Nhưng giờ nhìn lại.

Hoàn toàn không phải là như vậy.

Người thanh niên trước mắt, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi!

“Này, ngươi nói xem ta đã bảo gì với các ngươi rồi?” Ngô Vĩnh Hồng lo lắng nói: “Đừng nói là các ngươi nhìn không thấu tu vi của hắn, chính ta cũng nhìn không ra cơ.”

“Được rồi, cứ cho là vậy đi. Nhưng không phải ngươi đã từng nói, hắn có một cái biển hiệu ẩn chứa võ ý cơ mà, nó đâu?” Lão đầu gầy như que củi hỏi.

“Cái này…”

Mặt Ngô Vĩnh Hồng có hơi xấu hổ, lão nhìn lên trên, quả nhiên thấy nơi đó đã rỗng tuếch.

“Này này này, có thể là tiên sinh tạm thời lấy xuống đó. Chúng ta đừng xoắn xuýt chuyện này nữa. Nếu tiên sinh đã mời chúng ta vào thì chúng ta vẫn nên vào nhanh thôi!” Ngô Vĩnh Hồng lo lắng nói.